*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Là người nào? Người ở dãy cuối đó, đứng lên! Đã nói bao nhiêu lần rồi, khi họp không được mang di động vào, cút ngay đi!”
“..” Cảnh Y Nhân xấu hổ, thật sự định đứng lên. Sắc mặt Lục Minh cứng lại, anh gần một tiếng: “Em ngồi xuống! Trả lời tin nhắn đi!” “..” Mọi người ngơ ngẩn chuyển mắt nhìn tổng tài, ý anh là gì? Di động của cô gái kia vang, là tổng tài nhắn tin cho cô sao? Vẻ mặt của quản lí kế hoạch cũng ngỡ ngàng, ngốc nghếch nhìn Lục Minh. Chỉ thấy cô gái ngồi phía cuối ngồi xuống rồi bấm bấm di động vài chữ. Sau đó, di động của tổng tài bọn2họ ở dãy đầu vang lên bíp bíp. Lục Minh cầm di động đọc. Cảnh Y Nhân nhắn lại mấy chữ: “Cũng tàm tạm.” Lục Minh bỗng dưng đứng dậy khỏi ghế ngồi, nhanh chóng bước qua lối đi nhỏ bên cạnh để đến dãy ghế cuối cùng, rồi dừng lại trước mặt Cảnh Y Nhân.
Mọi người đều chú ý đến tổng tài.
Bỗng nhiên, anh ôm cô gái đang ngồi trước mặt lên, sau đó lạnh nhạt vứt lại một câu: “Cuộc họp chấm dứt” rồi ôm cô gái ra ngoài.
Không ít người lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán: “Đó không phải là tổng tài phu nhân à? Sao lại ở6đây?”
Sau đó mọi người đều có biểu cảm “anh xong đời rồi” mà nhìn quản lí kế hoạch.
Quản lí kế hoạch cũng có vẻ mặt ngơ ngẩn: “Tôi vừa nói gì thế?” Người phía dưới nhắc nhở: “Anh vừa bảo tổng tài phu nhân cút.”
“...” Quản lí kế hoạch thật sự muốn đâm đầu vào tường, hộc máu, anh ta không cố ý mà, có thể rút lời lại không!?
Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân về phòng nghỉ.
Không phải cô đang giả bộ mà cô phát hiện thật sự bụng không thoải mái cho lắm, hơn nữa có chút mệt. Cảm giác này nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì quả thật vẫn thấy khó chịu.
cảnh Y Nhân3nằm trên giường trong phòng nghỉ. Lục Minh bưng tới một ly sữa vừa được hâm nóng để cho cô uống.
Nhưng đúng lúc này, di động của Lục Minh vang lên.
Nhìn dãy số điện thoại, đôi mắt của Lục Minh bỗng trở nên sâu thẳm khó dò. Anh không vội nghe điện thoại mà là cất di động đi, kệ nó kêu. Sau khi giúp Cảnh Y Nhân uống sữa xong, anh dặn dò: “Em ngủ một lúc đã nhé.”
Cảnh Y Nhân gật gật cái đầu nhỏ. Lục Minh hôn lên trên trán cô rồi mới đứng lên ra khỏi phòng nghỉ, lấy di động ra và gọi lại vào số điện thoại vừa rồi.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại cung9kính trả lời: “Cậu chủ Lục, chúng tôi đã điều tra ra được hành tung của lão Tiết cùng với con gái ông ta là Tiết Phương Hoa. Chúng tôi nghi ngờ hiện giờ bọn họ đang ở một biệt thự tư nhân lớn, có bảo tiêu canh gác. Trước mắt, chúng tôi vẫn chưa ra lệnh khám xét.”
“Hình như chủ nhân biệt thự này là một nhân vật lớn, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa tra ra được thân phận của anh ta cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chúng tôi hy vọng cậu Lục tự mình đến đó một chuyến, trò chuyện với chủ nhân biệt thự để xác nhận cha con họ Tiết thật sự ở4đó thì chúng tôi mới tiện ra tay bắt người.”
“...” Lục Minh yên lặng vài giây. “Ở đâu? Tên là gì?”
“Biệt thự số 321 ở khu Hoài Hải, chủ nhân biệt thự tên là Hắc Long.”