*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6��Cậu tưởng tôi không dám đánh cậu hả?”
“Tôi là vương tử của một quốc gia, cẩn thận dẫn tới xung đột quốc tế đó!”
Hắc Long không lối thân phận vương tử ra ép người thì còn đỡ, vừa nói ra đã khiến Nhạc Phong đã nổi trận lôi đình, tiến đến muốn đánh Hắc Long. Hai tên đàn ông trưởng thành đang định đánh nhau trong phòng bệnh. Lục Minh đứng một bên đã trở thành ngọn núi lửa sắp phun trào. Mấy người bọn họ mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì làm lại chạy tới đây ngồi chờ. Một tên thì ngày nào cũng nhớ thương bà xã của anh, tuy rằng tên đó đã cứu bọn họ một mạng, nhưng đó là một đổi một. Bọn họ có để2cho Cảnh Y Nhân nghỉ ngơi không vậy?
Lục Minh không thể chịu nổi nữa, tức giận gầm lên: “Cút! Tất cả cút hết ra ngoài!” Lục Minh nổi giận gầm lên khiến phòng bệnh hận không thể rung lên bần bật. Nhạc Phong và Hắc Long yên lặng. Hắc Long có chút ngơ ngẩn, rốt cuộc Lục Minh đang bảo ai cút. Anh ta dùng vẻ mặt kiêu ngạo chỉ vào mình: “Nhưng tôi là vương tử!” Hắn là không phải bảo anh ta cút đâu nhỉ! “Cậu là vương tử thì cậu vĩ đại, cậu là vương tử thì cậu quang vinh hả? Dẫn theo con trai cậu cút đi!” Sau đó Lục Minh đẩy tất cả đám người Nhạc Phong ra ngoài. “...” Đám người có lớn có bé mang theo6vẻ mặt đờ đẫn đứng ngoài cửa.
Lục Minh lạnh lùng nói với Nhạc Phong: “Anh muốn quan tâm tới Y Nhân thì ngày mai lại tới nhìn cô, hôm nay cô mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều hơn!” “...” Nhạc Phong không nhiều lời mà giật lấy bình giữ nhiệt trong lòng Hắc Long, đưa cho Lục Minh. “Để cho cô uống! Thân thể sẽ khỏe nhanh hơn!”
“...” Lục Minh do dự hai giây rồi nhận lấy.
Tất cả mọi người đã đi rồi. Trong phòng chỉ còn Lục Minh và Cảnh Y Nhân, rốt cuộc đã có thể yên tĩnh một lát... Cảnh Y Nhân cũng có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Sảnh lớn ở tầng một của bệnh viện. Bên ngoài, bầu trời u ám, hoa tuyết bay lượn khắp không trung.7Từ xa đã nhìn thấy Nhạc Phong đi ra khỏi thang máy, một cô gái nhỏ nhắn ngồi trên ghế trong sảnh lớn lập tức đứng dậy đi đến phía trước. Cô gái mới đi được hai bước thì thấy Hắc Long, Cầu Cầu và một đám vệ sĩ đi đằng sau Nhạc Phong. Cô gái bỗng dừng bước, quay phắt người lại, chạy về phía cửa chính.
Từ xa Nhạc Phong đã nhìn thấy bóng người Nhạc Nhu, anh biết cô nhìn thấy Hắc Long nên mới xoay người bỏ chạy. Nhạc Phong rảo bước đi về phía bãi đỗ xe ở ngoài cổng, thấy Nhạc Nhu đang đứng nấp sau đuôi xe jeep của mình, bàn tay nhỏ đút trong túi áo để lộ ra cánh tay cùng mái tóc dài rối4loạn.
Hoa tuyết chậm rãi rơi xuống đậu trên vai cô, tan thành nước, ngấm vào chiếc áo khoác lông vũ màu nhạt.