*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 6��Vâng!” Cảnh Y Nhân kéo tay áo rộng của bộ đồng phục bệnh nhân lên, để lộ ra cánh tay bị băng bó.
Bác sĩ cúi người, nhẹ nhàng giúp Cảnh Y Nhân tháo băng. Vết thương gần như đã khỏi hẳn, nó đã đóng một lớp vảy màu đỏ. Bác sĩ giúp khử trùng xong, thay bằng gạc mới rồi nhắc nhở: “Cô Cảnh! Vết thương của cô hơi sâu, tuy đã khỏi rồi nhưng không thể khôi phục lại như cũ được, sẽ để lại sẹo. Cô có thể dùng cách xóa sẹo để làm mờ đi, nhưng để xóa hoàn toàn chỉ sợ là không thể.”
“Không sao!” Cảnh Y Nhân mỉm cười.
Tuy các cô gái đều thích đẹp, sợ có sẹo, nhưng chút vết thương này cô không để ý.
Chủ yếu là Lục Minh không để2ý, cô thì không lo lắng tới cái nhìn của người khác, chỉ lo Lục Minh sẽ nhìn cô thể nào thôi. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đưa mắt nhìn Lục Minh đang ngủ trên giường.
Anh ngủ ngoan như một đứa trẻ vậy. Khuôn mặt anh tuấn, bộ lông mi dài của anh làm cho người ta không thể dời mắt đi được. Thay băng xong, quản gia Ngô múc cháo dinh dưỡng trong bình giữ nhiệt ra đưa cho Cảnh Y Nhân. Chờ Cảnh Y Nhân ăn xong, quản gia Ngô lại cầm bình giữ nhiệt lẳng lặng rời đi.
Lục Minh ngủ một giấc tới tận xế chiều hôm đó, tới lúc mặt trời xuống núi rồi anh mới tỉnh lại.
Mỗi lần Cảnh Y Nhân bị ốm, Lục Minh đều ở bên cạnh cô không rời, chăm6sóc cho cô nên hiện giờ Lục Minh mới mệt như thế này. Thế nên, khi Lục Minh tỉnh lại thì cảnh Y Nhân đã cho chuẩn bị một bữa tối thanh đạm cho Lục Minh.
Lục Minh chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi phả vào mặt. Đã mấy chục tiếng chưa ăn nên Lục Minh đã sớm đói bụng rồi. Đôi mắt đẹp đẽ vừa mở ra đã thấy cảnh Y Nhân ở ngay trước mặt anh đang bưng một cái bát nhỏ, trong tay cầm một cái thìa. Cô xúc một thìa cơm, bên trên còn có hai miếng thịt.
Cảnh Y Nhân khẽ cười, ra lệnh: “Há miệng. Mau ăn đi.” Lục Minh giật mình ngồi dậy, nhìn cánh tay bị thương của cô rồi lại đưa mắt đến bụng của7cô. Hai đầu lông mày hơi nhíu lại. Anh nhỏ giọng trách cứ: “Vết thương của em còn chưa khỏi, ai cho em bưng đồ chứ!”
Nói rồi Lục Minh lập tức xuống giường, đoạt lấy bát và thừa trong tay Cảnh Y Nhân, đặt sang một bên rồi ôm Cảnh Y Nhân lên khỏi ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt lên giường. Anh cởi dép trên chân cô rồi nhét bàn chân nhỏ nhắn của cô vào trong chăn đang nóng hầm hập. “...” Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Y Nhân nhìn theo Lục Minh, cô thấy thật đau lòng, chuyện gì anh cũng suy nghĩ thay cho cô. “Ăn cơm trước đi. Bác sĩ nói em không sao, thỉnh thoảng có thể tập luyện, như vậy mới có lợi cho cánh tay.” “...” Lục Minh đã4đói tới mức bụng kêu ùng ục. Nhưng anh có bệnh thích sạch sẽ khá nghiêm trọng nên phải đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một lượt rồi mới ra ngoài dùng bữa tối. Anh ngồi ở cạnh giường, bưng bát cơm lên.