Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 654: Sự dịu dàng của lục minh



Nhưng lúc này trông cô cực kỳ chật vật, không còn tâm trí đâu mà để ý nhiều như vậy, cùng lắm thì sau này trả lại cho Lục Minh.

Nhạc Nhu lấy lược từ bên trong ra, coi tấm kính chắn gió bên cạnh là chiếc gương soi, nhanh chóng chải gọn mái tóc rối bời của mình rồi buộc lại. Sau đó cô dùng kẹp tóc kim cương rực rỡ màu sắc để cố định mái tóc,2tránh cho nó bị xõa xuống. Cô dùng một thỏi son trong số đó tô điểm lên đôi môi nhợt nhạt của mình.

Sau đó, cô lại lấy một thỏi son khác nhạt màu hơn thay cho phấn má hồng. Cô quệt một ít lên ngón tay, nhanh chóng tán đều lên mặt, khiến khuôn mặt trở nên hồng hào, có sức sống hơn. Nhạc Nhu phát hiện ra những cây son trong này đều cùng một thương hiệu,6hơn nữa chúng hầu như chưa được sử dụng, vẫn còn mới nguyên. Cô dùng những món đồ mới mua chưa sử dụng lần nào của người ta thế này liệu có được không vậy? Nhạc Nhu cũng không nghĩ nhiều, tiếp đó cô lấy từ đằng sau ra một đôi giày da bệt màu nude thử đi vào chân, hơi chật nhưng vẫn có thể đi tạm, còn hơn là đi chân đất.

Bây giờ vẫn đang là7mùa đông.

Trong xe không lạnh, nhưng vừa rồi lúc được Lục Minh kéo ra ngoài, cô lạnh đến mức lông tơ khắp người đều dựng đứng lên. Chỉ một lát nữa là đến chỗ ở cũ của cô, xe không vào được, phải đi bộ một đoạn đường dài, nếu đi chân trần thì cô sẽ chết cóng mất. Đột nhiên, Nhạc Nhu dường như nghĩ đến điều gì, tay quờ quạng trên người mới nhở là mình4mặc áo ngủ ra ngoài, không mang theo đồng nào. Cô lục túi áo gió của Hắc Long, cũng không có tiền, chỉ thấy một tấm ảnh. Viển bức ảnh khá cũ nát, chứng tỏ có người đã cầm xem nó vô số lần.

Bức ảnh này được chụp 3 năm trước, lúc Nhạc Nhu vừa mới sinh Cầu Cầu ở bệnh viện xong.

Cô mặc trang phục bệnh nhân, mái tóc xoăn lọn to, ôm Cầu Cầu trong lòng,6Hắc Long ở sau lưng ôm cô, cười vui vẻ đến mức không thể khép miệng lại được. Cô còn nhớ rõ lúc đó y tá đã chụp bức ảnh này cho bọn họ. Vì Hắc Long ở sau lưng, nên cô không biết lúc ấy anh ta đã cười vui vẻ đến thế. Anh ta vốn là một người đàn ông ít nói ít cười, luôn nghiêm túc, hầu như rất ít khi cô nhìn thấy anh ta cười thật lòng như thế.

Dù có anh ta cười lên cũng chỉ là dối trá giả tạo, ngoài cười nhưng trong không cười.

Nhạc Nhu sững sờ nhìn bức ảnh, im lặng hồi lâu.

Chỉ một lát sau, xe đã tới nơi.

Lục Minh dừng xe lại rồi lạnh nhạt mở miệng: “Nơi này có ngõ nhỏ, xe không vào được.” Lúc này, Nhạc Nhu mới định thần lại, cô cất bức ảnh đi rồi khẽ gật đầu: “Ừ, phải đi bộ thôi.” Lục Minh đỗ xe gọn sang một bên rồi xuống xe. Nhạc Nhu xuống xe từ ghế sau, chân cô to hơn chân Cảnh Y Nhân một chút nên lúc giẫm giày xuống nền đất có cảm khác bị kích, cực kỳ không thoải mái. Hơn nữa, quần áo cổ mặc vốn mỏng manh, mặc dù đã khoác thêm áo nhưng vẫn thấy lạnh đến mức phải rùng mình. Thấy thế, Lục Minh hơi nhíu mày, anh đi đến cốp xe phía sau, mở cốp lấy từ bên trong ra một chiếc áo khoác bằng lông cừu màu trắng. Đây là chiếc áo mà Lục Minh mua cho Cảnh Y Nhân khi mới vào đồng, Cảnh Y Nhân thích nó vô cùng, nhất định phải mặc nó mỗi lần ra ngoài. Nghĩ vậy, Lục Minh có chút luyến tiếc, dù sao đây cũng là thứ mà Cảnh Y Nhân thích nhất. Nhưng anh lại nghĩ, không thể để một người phụ nữ phải chịu lạnh, anh sẽ giải thích rõ cho Cảnh Y Nhân sau, hẳn là cô sẽ không để ý đâu. Lục Minh cầm chiếc áo tới trước mặt Nhạc Nhu.

Nhạc Nhu sửng sốt, nhìn chiếc áo Lục Minh đưa, cô đỏ mặt nhận lấy rồi nhỏ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Mặc dù dựa theo vai vế trong gia đình, Nhạc Nhu là chị họ của Lục Minh, nếu như bọn họ không phải là người thân thì thật sự anh sẽ làm mê đảo được chúng sinh với khí chất ôn hòa và dịu dàng của mình.

Ngay cả Nhạc Nhu cũng phải cảm thấy ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.