Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 657: Nhà họ nhạc, bí mật của gia tộc



Trên lý thuyết, hai nhà Lục, Nhạc không nợ nần gì nhau, chuyện cũ đã được điều tra rõ ràng, hai bên lại coi như là thân thích, khi gặp mặt không nên đả kích ngấm ngầm hay công khai như vậy.

Nhưng chỉ cần2nghĩ đến chuyện trong lòng Nhạc Phong lúc nào cũng tơ tưởng bà xã Cảnh Y Nhân của mình là Lục Minh không thể cư xử hòa nhã với anh ta được. Đột nhiên, Nhạc Phong lạnh nhạt mở miệng: “Cậu không muốn biết6bí mật của hai thanh kiếm này sao?”

“Không có hứng thú.” Lục Minh lạnh nhạt trả lời, bước chân không chút do dự đi về phía cửa ra vào. “Dù có liên quan đến công chúa Khuynh Thành, cậu cũng không có hứng thú7à?” Nói xong, Nhạc Phong khẽ nhếch khóe miệng lên đầy mị hoặc. “...” Một câu nói của Nhạc Phong làm Lục Minh đột nhiên dừng bước, anh cười khẩy một tiếng: “Hóa ra anh đã đọc hết nhật kí rồi.” Lần trước, cấp4dưới của Nhạc Phong lấy trộm nhật kí của anh, sau khi Nhạc Phong đọc được, Lục Minh không chắc liệu Nhạc Phong có coi là thật hay không.

Nếu anh ta không đọc thì không thể nào biết đến công chúa Khuynh Thành.

Nhạc Phong6nang cốc rượu lên nhấp một ngụm, đi từng bước một về phía Lục Minh, hỏi một đằng trả lời một nẻo. “Hai thanh kiếm này từ thời tổ tiên của tôi đã được truyền lại cho các thế hệ sau, nó không chỉ là đồ cổ mà còn là mạng sống của nhà họ Nhạc chúng tôi. Trước đây tôi không hiểu nổi vì sao cho tôi lại coi nó như bảo vật, cả đời cũng không giải được bí mật của thanh kiếm này, nhưng ông lại nói với tôi, nếu muốn bảo vệ giang sơn thì phải bảo vệ thanh kiếm này, nếu không, giang sơn sẽ rơi vào tay người khác.”

“...” Lục Minh hơi nhíu mày, không ngờ nhà họ Nhạc lại mê tín như vậy.

“Mà gần đây, tôi lại dễ dàng hiểu được bí mật của hai thanh kiếm này, bởi vì tôi mới là chủ nhân của nó.” “...” Lục Minh không hiểu Nhạc Phong đang nói gì hay định biểu đạt điều gì. “Anh muốn nói gì?” Nhạc Phong đã từng bước đến gần thanh kiếm đang treo trên tường, đột nhiên rút vỏ kiếm ra. Lưỡi kiếm lóe sáng chói mắt. Nhạc Phong đổ nửa cốc rượu trong tay xuống lưỡi kiếm. Ngọn đèn chiếu xuống, Lục Minh nhìn thấy trên thanh kiếm mơ hồ hiện ra vài chữ.

“Ngày nhớ, đêm mong đợi chàng về, chàng vẫn chưa về.” Từ nhỏ đến lớn, Nhạc Phong không chỉ một lần nhìn thấy những dòng chữ này, anh ta vẫn không rõ nó mang ý nghĩa gì, hay ẩn chứa bí mật gì. Nghĩ đến giấc mộng mà anh ta đã mơ thấy lúc hiến giác mạc cho Cảnh Y Nhân, cùng câu chuyện về người bạn cũ mà Cảnh Y Nhân kể với anh ta, anh ta mới hiểu được ý nghĩa của thanh kiếm này.

Nó căn bản không phải là bảo vật, mà là tình cảm nhớ nhung mãi mãi của một chàng trai đối với một cô gái. Lục Minh kinh ngạc nhìn dòng chữ hiện lên trên thanh kiếm.

Hiển nhiên đây là thơ tình tương tự mà cô gái viết, chỉ có nửa đoạn. Sau khi rượu chảy từ thanh kiếm xuống đất, chữ viết dần biến mất.

Nhạc Phong thản nhiên nói: “Ở đây chỉ có nửa câu, nửa câu còn lại trên thanh kiếm khác.”

Anh ta không định cho Lục Minh xem nửa câu còn lại, chỉ cần xem nửa câu này là đủ rồi.

“Hai thanh kiếm này vốn là một thanh đao Loan Nguyệt, vì nó bị gãy nên mới chế tạo thành hai thanh kiếm này.”

Lục Minh nghe mà có chút bực bội, chẳng thấy hứng thú, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Anh định nói với tôi là tổ tiên của anh là chiến binh dùng đao, sau khi chết đã chế tạo lại binh khí thành hai thanh kiếm này à?”

Nghe vậy, Nhạc Phong đột nhiên có vẻ tức giận, anh ta mắng: “Ông ta không chỉ là chiến binh mà còn là đế vương của một quốc gia, nhiều thế hệ nhà họ Nhạc tôi đều là hoàng tộc, thế gia.”

“Tới thế hệ của tôi, nếu không phải vì năm đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cha tôi mới là tổng thống, Nhạc Phong tôi mới là...”

Nói xong, Nhạc Phong đột nhiên dừng lại, dường như không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.