Vợ Cả Pháo Hôi Của Nam Chính Vạn Nhân Mê

Chương 14



Đại mỹ nhân bước vào sân, ngón tay gõ gõ sổ sách, nhìn xung quanh một vòng, ôn nhu mở miệng.

 

“Các vị, phiền các vị trả thê tử của ta về cho ta.”

 

Thái độ hòa nhã này của hắn ngược lại khiến đám bắt cóc ngẩn người, nhất thời không ai lên tiếng trước.

 

Thấy vậy, Đàm Liên hơi nghiêng đầu, không để ý ném sổ sách trong tay qua.

 

“Đồ ở đây, thê tử ta đâu?”

 

Mấy tên vốn là vì sổ sách mà đến, lập tức lao đến, cẩn thận lật xem, phát hiện là đồ thật, liền trực tiếp chuẩn bị rời đi.

 

“Đàm đại nhân, chuyện của chúng ta đã kết thúc, nhưng phu nhân của ngài…” Tên cầm đầu cười toe toét, nói: “E rằng không đi được.”

 

Khi thuộc hạ của Cố Nam Chu giơ đao c.h.é.m về phía ta, nỗi sợ hãi tột độ đối với cái c.h.ế.t rốt cục cũng muộn màng đến.

 

Mà ta, một khi sợ hãi, liền không khống chế được miệng lưỡi.

 

Ta nhắm mắt gào thét.

 

“A a a, Cố Nam Chu, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, ngươi cho rằng g.i.ế.c ta là có thể có được Đàm Liên sao, nằm mơ đi!”

 

“Ta làm quỷ cũng sẽ quấn lấy hắn, ngày ngày vào trong mơ của hắn!”

 

“Leo lên giường hắn! Lão nương muốn làm sắc quỷ! Sắc quỷ!”

 

“Ngươi dám g.i.ế.c ta, ta sẽ hút sạch tinh khí của người trong lòng ngươi!”

 



“Ha ha, buồn cười, thật sự cho rằng ta sợ c.h.ế.t sao, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của ta!”

 

“Ngươi cho rằng ta vẫn là quả hồng mềm để mặc người khác nắn bóp năm đó sao, bây giờ ta là quả hồng mềm của năm nay!”

 

“Đàm Liên, hay là ngươi mau đến cứu ta đi, ta sẽ không còn thầm mắng ngươi là nam nhân khuynh quốc khuynh thành hại nước hại dân trong lòng nữa hu hu hu…”

 

“Ồ, hóa ra Bảo Bình vẫn luôn thầm mắng ta trong lòng sao?”

 

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau.

 

Ta ngây người mở mắt ra, phát hiện lưỡi đao c.h.é.m về phía ta đã bị một con d.a.o găm chặn lại, khuôn mặt dù đã nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy kinh diễm kia, lúc này lại không hề có chút ý cười nào.

 

Đàm Liên một đao c.h.é.m đứt dây thừng trói trên người ta, không biết con d.a.o găm kia là thứ gì mà sắc bén đến mức cắt sắt như cắt bùn vậy.

 

Chắc là rất đáng giá.

 

“Bây giờ không phải lúc để ngây người.” Đàm Liên một tay ôm ta lên: “Mặc dù Bảo Bình thích khuôn mặt của vi phu, nhưng vẫn nên đợi về nhà rồi hãy ngắm.”

 

… Kỳ thực là ta đang nhìn con d.a.o găm.

 

Đám thuộc hạ của Cố Nam Chu nhìn nhau, trong mắt đầy nghi hoặc, không biết phải làm sao khi người mà chủ nhân yêu thích đang bảo vệ người mà chủ nhân muốn giết?

 

Mặc kệ, g.i.ế.c mục tiêu trước đã rồi tính!

 

Đám tử sĩ lại xông lên, khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Liên triệt để âm trầm lại, thấp giọng mắng một câu cực kỳ tục tĩu.

 

Nghe rõ mồn một, ta: “???”

 



Ta còn đang chìm trong cú sốc Bồ Tát sống cũng biết chửi thề, thì Đàm Liên lại một cước đá bay một gã cao to.

 

Ta: “!!!”

 

Vị vạn người mê luôn tỏ ra ôn nhu hiền lành, cho dù là trong nguyên tác hay là hiện thực, vào khoảnh khắc này, đột nhiên như biến thành một người khác.

 

Ta không hề biết Đàm Liên biết võ công.

 

Một quan văn, vậy mà chỉ bằng một con d.a.o găm, đã có thể thoát khỏi vòng vây của đám tử sĩ, khi ra tay không còn chút thiện lương nào của ngày thường, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn trí mạng.

 

Ngón tay ta run rẩy, Đàm Liên im lặng liếc nhìn ta một cái.

 

Giây tiếp theo, con d.a.o găm vốn nên đ.â.m xuyên qua cổ họng tên tử sĩ kia cứng đờ đổi hướng, cuối cùng chỉ dùng chuôi d.a.o đánh ngất hắn ta.

 

Ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Không phải là vì tên tử sĩ muốn g.i.ế.c ta kia, mà là vì lý do không rõ nào đó.

 

Đàm Liên vẫn là Đàm Liên mềm lòng đó, cho dù là đối mặt với kẻ vô cùng hung ác, cũng không dễ dàng lấy mạng người khác.

 

Chắc hẳn vừa rồi chửi thề cũng chỉ là vì tức giận.

 

Đúng vậy, hắn chính là người tốt được nguyên tác chứng nhận, sao ta lại cho rằng hắn luôn giả vờ chứ.

 

Ha ha.

 

***

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.