Nhân lúc hắn ta còn đang luống cuống tay chân, ta nhanh chóng rút cây trâm vàng trên tóc xuống, giả vờ dí vào cổ mình.
“Tam điện hạ, xin người hãy rời khỏi đây.” Ta cẩn thận không để cây trâm thật sự đ.â.m vào mình: “Nếu ta c.h.ế.t ở đây, cả đời này Đàm lang cũng sẽ không tha thứ cho người.”
Thẩm Hoài Hoan lập tức im bặt.
Hắn ta lo lắng nhìn chằm chằm vào cổ ta, cứng đờ lùi về sau mấy bước.
“Đừng kích động, chẳng phải chỉ là thuốc mê thôi sao, ngươi cần gì phải…”
Ta uy h.i.ế.p dí cây trâm vào sâu hơn một chút, lần này thật sự đã chạm vào da thịt.
Thẩm Hoài Hoan lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, luống cuống chạy về phía cửa: “Ta đi! Ta đi ngay đây!”
Hắn ta thật sự rất quan tâm đến Đàm Liên, sợ Đàm Liên có nửa phần bất mãn với mình.
Cửa phòng đóng sầm lại, Thẩm Hoài Hoan lại đột nhiên bực bội đập mạnh vào tường một cái.
“Không đúng, thứ Cố Nam Chu đưa cho ta căn bản không phải thuốc mê…”
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nói quen thuộc, mang theo hơi men nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên theo chiều gió đêm.
“Tam điện hạ, sao người lại ở hậu viện của ta?”
Là Đàm Liên.
Vừa nhìn thấy Đàm Liên, Thẩm Hoài Hoan lập tức quên hết mọi thứ, lắp bắp nói mình đi nhầm đường, rồi vội vàng bỏ chạy.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Cảm giác nóng bỏng ở bụng dưới dần lan ra khắp cơ thể.
Ta không khỏi thầm mắng Thẩm Hoài Hoan hại người.
Cố Nam Chu mà hắn ta nhắc đến chính là nhiếp chính vương đương triều, nói là một tay che trời cũng không quá. Một kẻ gian xảo như vậy, mà cũng say mê sắc đẹp của Đàm Liên.
Nghĩ đến đây, ta liền biết ngay Thẩm Hoài Hoan đã bị hắn ta lợi dụng.
Tam hoàng tử vốn chỉ muốn chuốc thuốc mê ta, giữ gìn sự trong sạch cho Đàm ca ca của hắn ta, nhưng vị nhiếp chính vương kia lại muốn một mũi tên trúng hai đích, muốn để cho Tam hoàng tử tự tay đội nón xanh cho Đàm Liên, đồng thời dồn ta và Thẩm Hoài Hoan vào chỗ chết.
Nhiếp chính vương gì chứ, thủ đoạn cũng chẳng quang minh chính đại hơn đám nữ nhân hậu viện mà hắn ta khinh thường là bao.
Đang lúc nguyền rủa nhiếp chính vương sinh con không có lỗ đít, thì trước mắt ta bỗng sáng bừng lên.
Khăn voan cuối cùng cũng đã đợi được người nên vén nó, dung mạo khuynh quốc khuynh thành ta đã từng thấy qua vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến cho người ta kinh diễm, bất ngờ lọt vào tầm mắt của ta.
Đàm Liên thích mặc y phục màu nhạt, nhưng hôm nay là ngày đại hôn, tân lang quan vẫn thay một bộ hỉ phục đỏ rực. Màu đỏ càng khiến cho vẻ yêu mị ngày thường bị hắn cố gắng che giấu lộ ra không sót chút nào, tựa như lớp băng trên đóa tuyết liên tan chảy, để lộ ra sắc màu mê hoặc chân thật nhất.
Ta nhất thời ngây người.
Vạn người mê mặc dù rất dễ khiến người ta ghen ghét, nhưng thật sự rất đẹp.
Đàm Liên khẽ cười, dường như không hề cảm thấy bị mạo phạm. Nhưng khi ánh mắt hạ xuống, nhìn thấy vết cắn trên môi ta, nụ cười liền thu lại.