Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 106: Cá Chết Lưới Rách





Trương Duy Khiêm vừa thấy bóng Đỗ Hiểu Linh đi xuống liền kích động chạy ra như muốn thông báo cái gì đó.
Đỗ Hiểu Linh ngay lập tức nhận ra, cô chỉ gật đầu nhẹ với Trình Nhã Thanh rồi rời đi cùng Trương Duy Khiêm.
Hai người rất nhanh đã ra đến xe, theo thói quen, Trương Duy Khiêm dùng thiết bị dò điện tử kiểm tra một lượt rồi mới để Đỗ Hiểu Linh lên xe.

Ngồi trong xe, Đỗ Hiểu Linh lập từ hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Ninh Tiểu Sảnh vừa thông tin, tài liệu mà tìm được trong mộ của bà chủ còn có cả nhà họ Trần.” Trương Duy Khiêm vội vàng nói.
Đỗ Hiểu Linh nghe xong, ánh mắt thoáng biến đổi, rất nhanh liền nở một nụ cười:
“Chuyện càng ngày càng thú vị.

Thật là rất đúng lúc.”
“Ý của cô chủ là sao ạ?” Trương Duy Khiêm nhận ra trong lời Đỗ Hiểu Linh nói còn có ý khác.
Đỗ Hiểu Linh liền vui vẻ giơ lên cho Trương Duy Khiêm xem một tấm thẻ giống như là thẻ ngân hàng rồi nói:
“Anh đã bao giờ thấy nhiều tiền thế này chưa? Tôi cũng chưa thấy tiền nhiều như vậy bao giờ.

Đêm nay tôi sẽ tiêu một số tiền lớn.”
“Bao nhiêu?” Trương Duy Khiêm hiếu kỳ hỏi.
“Năm nghìn tỷ.

Nhiều chứ?” Đỗ Hiểu Linh cong môi nói.
Trương Duy Khiêm như không tin vào tai mình, anh ta đưa tay ngoáy cái lỗ tai một lần nữa để xác định bản thân không nghe nhầm.


Anh ta hoài nghi hỏi:
“Cô chủ, cô lấy đâu ra nhiều tiền thế? Không phải là…?”
“Chính xác! Tôi vừa lấy tiền chỗ Lục mặt dày!” Đỗ Hiểu Linh rất hứng chí mà nói.
“Vậy… chính xác thì cô định làm gì?” Trương Duy Khiêm vẫn không thể đoán ra ý định của Đỗ Hiểu Linh.

Còn cô thì chỉ cười và cười.

Anh ta thật muốn hận chính mình vì trước đây cho rằng cô thật vô dụng, đến bây giờ nghiệp quật lại khiến anh ta vô dụng đến mức không đoán được Đỗ Hiểu Linh muốn làm cái gì.
“Hay là… anh giúp tôi tiêu đi.

Dẫu sao đêm nay tôi cũng muốn ngủ cùng Tiểu Thành, không muốn thức khuya.”
Trương Duy Khiêm vừa nghe thấy thế thì có phần kích động.

Anh ta vui vẻ nói:
“Chuyện vui thế này tôi sẽ rủ Kiều Thi Nhã cùng chơi lớn.”
Đỗ Hiểu Linh đưa cho Trương Duy Khiêm thẻ tài khoản, căn dặn:
“Tôi có làm thẻ phụ cho anh, không hạn mức, anh cứ giao dịch bình thường thôi.”
Nói xong thì cô bước ra khỏi xe.
Sau khi Trương Duy Khiêm đưa Đỗ Hiểu Linh về nhà, anh ta căn dặn mấy vệ sĩ để ý an toàn cho cô xong mới rời đi.

Trương Duy Khiêm chưa bao giờ kích động như vậy.

Đêm nay, quả nhiên Đỗ Hiểu Linh cho anh ta chơi một ván bài lớn đến thống khoái.
“Lục Tư Phàm, tôi Trương Duy Khiêm đây!” Trương Duy Khiêm cầm máy lên gọi.
“Ừ.

Cậu nói đi!” Tiếng Lục Tư Phàm chậm rãi vang lên.
Trương Duy Khiêm xoay xoay tấm thẻ ngân hàng mà Đỗ Hiểu Linh vừa đưa cho anh ta trong tay vui vẻ nói:
“Nghe nói, anh rất giỏi thả tin tức.”
...
Lúc này, Đỗ Hiểu Linh vào nhà, giờ đang là cuối giờ chiều, tin tức về Đỗ thị vẫn ầm ĩ, cổ phiếu sụt đến mức không ai dám tin.

Cả nhà Đỗ Sơn Hải cùng các cổ đông đều như ngồi trên đống lửa, chỉ duy nhất Đỗ Hiểu Linh lúc này là bình chân như vại.
“Reng…” Chuông điện thoại đột nhiên reo vang.
Đỗ Hiểu Linh liếc mắt nhìn xuống, nhận ra người gọi là Lăng Tuấn Dương thì vội vàng nghe máy:
“Anh Tuấn Dương!”
“Hiểu Linh, anh vừa đọc tin tức về Đỗ thị, em ổn chứ?” Tiếng Lăng Tuấn Dương khẩn trương vì lo lắng.
Nghe tiếng anh nói, Đỗ Hiểu Linh vô cùng cảm kích.

Người đàn ông này trong hoàn cảnh nào cũng luôn lo lắng cho cô, mà cô thì không thể đáp lại.
“Em không sao đâu anh.

Mọi việc đều trong tầm lo liệu của em.”
Lăng Tuấn Dương nghe thấy ngữ khí của Đỗ Hiểu Linh không hề mệt mỏi, trái lại là vui vẻ thì cũng an tâm, anh nói:

“Ừ.

Vậy thì tốt, em nhớ phải giữ sức khỏe.

Nhớ kỹ lời anh, đề phòng Trần Du Lan, cô ta không đơn giản..

Gần đây anh biết cô ta đang chữa bệnh đau đầu cho Lục Thiếu Quân, không ngoại trừ khả năng cô ta có thể giở trò.”
Ánh mắt Đỗ Hiểu Linh dao động, cô lập tức hỏi:
“Ý anh, chuyện Lục Thiếu Quân muốn cưới em là do cô ta dẫn dắt?”
“Anh không có ý phá hoại, nhưng chúng ta cũng không loại trừ khả năng này.” Lăng Tuấn Dương cân nhắc nói.
“Cảm ơn anh đã cho em biết.

Nhưng kỳ thật em không bận tâm Lục Thiếu Quân có muốn cưới em hay không.

Nếu chuyện này là thật thì em nên cảm ơn Trần Du Lan.”
Lăng Tuấn Dương nhíu mày lắng nghe, anh không hiểu được tại sao Đỗ Hiểu Linh lại có suy nghĩ như vậy, anh ngần ngại hỏi:
“Em là vì anh và ba anh sao? Em…” Nhưng lời nói ra dở dang Lăng Tuấn Dương cũng không biết phải nói thêm gì bởi sâu trong lòng anh biết cô không hề yêu anh.
“Đừng nghĩ vậy, em là vì em thôi.

Anh cũng liệu mà nói chuyện với bác trai đi.

Đợi những chuyện này qua đi em sẽ qua nhà nói rõ với bác.” Đỗ Hiểu Linh hiểu Lăng Tuấn Dương nghĩ cái gì, vì hiểu nên cô cũng đau lòng, không nhịn được mà khuyên anh một chút.
Lăng Tuấn Dương dừng mấy giây rồi nói:
“Được, đợi ổn định anh sẽ về.

Ở đây anh đang xây trường và xây bệnh xá cho lũ trẻ, đợi khi nào hoàn thành xong anh sẽ về.

Tiền em gửi ủng hộ cho lũ trẻ anh thay các em ấy cảm ơn em.”
“Em thật rất muốn tới đó cùng Tiểu Thành.” Đỗ Hiểu Linh thở dài nói, rõ ràng có phần tâm trạng khi nhắc đến chuyện này.
“Nhất định sẽ có dịp thôi mà.”
Lăng Tuấn Dương cúp máy rồi nhưng Đỗ Hiểu Linh vẫn có chút không buông được câu chuyện vừa rồi của anh.

Mặc dù lời nói không bận tâm nhưng có thật sự cô không bận tâm tới tình cảm của Lục Thiếu Quân hay không? Lòng Đỗ Hiểu Linh thật sự hoang mang, cũng rất mâu thuẫn.

Chiều tối, Trần Du Lan quan sát bản tin tài chính, lòng cực kỳ tận hưởng cảm giác Đỗ thị trên đà tụt dốc.

Đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên.
“Cô chủ Trần, tôi, Đỗ Sơn Hải đây!”
“Ông gọi cho tôi làm gì?” Trần Du Lan lạnh nhạt nói.
“Cô chủ Trần, chuyện nguyên liệu là tôi nghe cô, không ngờ chuyện này lộ ra lại gây tổn thất lớn như vậy, cô nói xem bây giờ phải làm sao? Đỗ Hiểu Linh cô ta nắm đằng chuôi, việc này đã là không thể đổ tội lên đầu cô ta được nữa.” Đỗ Sơn Hải nói trong sự bất lực.
Trần Du Lan  cười khểnh, cô ta chưa từng gặp một ai ngu xuẩn như Đỗ Sơn Hải, có thể vì một cái ghế mà hủy hoại cả một con tàu.

Cô ta nói:
“Việc này là ông tự mình làm, đừng có lôi tôi vào.


Rõ ràng tôi mới là người thiệt hại nhiều đây này, cổ phần Đỗ thị giảm như vậy, tiền tôi rót vào xem như xôi hỏng bỏng không.”
Nghe lời Trần Du Lan nói, Đỗ Sơn Hải bàng hoàng.

Lúc này ông ta nhận ra cũng đã muộn.

Ông ta bực mình gắt lên:
“Cô chủ Trần, cô là người ra lệnh nhập nguyên liệu đó vào mới chịu đầu tư, cô không thể phủi sạch quan hệ của mình trong chuyện này.

Nếu như là chịu tội thì cả hai đều phải chịu.”
Trần Du Lan lúc này cũng không thích dây dưa, liền lật mặt:
“Ông làm sao thế? Là tôi bảo ông làm thì đã sao? Nguyên liệu vẫn theo quy chuẩn an toàn thực phẩm, chúng ta không phạm pháp.

Nhà nước cũng không quy định rõ ràng việc định giá hàng cao cấp và mặt hàng thường, chúng ta đánh vào tư duy dịch vụ, điều đó chẳng có luật pháp nào bắt bẻ chúng ta.

Bây giờ Đỗ thị điêu đứng là việc của ông và Đỗ Hiểu Linh.

Ông không  bắt cô ta gánh được là do ông ngu xuẩn.”
Trần Du Lan hùng hổ mắng người.

Đã đến nước này cô ta cũng không ngại nói nữa.

Trước khi làm chuyện này cô ta đã tính rất kỹ, chuyện này không hề phạm pháp dựa theo kẽ hở pháp luật nên cô ta không ngại gì cả.
Đỗ Sơn Hải nghe xong liền vỡ lẽ, ông ta cay đắng nói:
“Tôi vốn đã cho là Đỗ Hiểu Linh là người tung tin.

Nhưng dường như tôi lầm rồi.”
Trần Du Lan cười lớn, một lúc sau thì tự ngắt máy.

Đỗ Sơn Hải thật sự tức giận, ông ta nuốt không trôi cục tức này.

Chuyện này dù không phạm pháp, cũng rất thường gặp trong các doanh nghiệp, nhưng họ không có bị phanh phui ra giá trị thật của hàng cao cấp, và chính như vậy họ không thiệt hại, còn Đỗ thị thì đã bị phơi bày sạch sẽ rồi, uy tín cũng mất.

Mà lỗi lớn nhất chính là nằm ở việc Đỗ Sơn Hải tin lầm người.
“Trần Du Lan, cá chết thì lưới rách, cô đừng trách tôi!” Đỗ Sơn Hải tức giận đập bàn nói.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.