Sau bao lâu không rõ, chỉ thấy mồ hôi ướt đầm lưng, bàn tay Đỗ Hiểu Linh cũng ôm chặt lấy cơ thể anh tìm một nơi bám víu.
Đỗ Hiểu Linh thấy như cơ thể mình nóng bỏng như núi lửa phun trào.
Lục Thiếu Quân cũng ghì chặt lấy cô, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Đỗ Hiểu Linh truyền đến cùng hương hoa đặc trưng trên từng tấc da thịt.
Trong phòng, âm thanh chùng xuống, bầu không khí ám muội cũng tan đi.
Lục Thiếu Quân buông cô ra, lăn sang bên một mép giường rồi nhắm mắt an tĩnh ngủ, hoàn toàn không còn muốn giao tiếp gì với người phụ nữ bên cạnh mình nữa.
Đỗ Hiểu Linh thấy thân thể mình tê dại, cô kéo lại vạt áo, khoác lên người rồi khẽ khàng rời đi, sợ rằng sẽ phiền đến đối phương tỉnh dậy.
Cô tiến vào phòng tắm.
Tiếng nước xối xả, Đỗ Hiểu Linh gột sạch những dấu vết của cuộc hoan ái vừa mới đây.
Một lát sau, cô quay lại, Lục Thiếu Quân đã ngủ say tự lúc nào.
Trong bóng tối, cô cảm thấy rất rõ có ai đó đang nhìn mình với đôi mắt rực lửa.
Chưa kịp định thần lại, cái bóng đen đó đột ngột xông thẳng đến phía cô.
Mùi nước hoa nhân tạo xộc đến.
“Đỗ Hiểu Linh.
Đồ chó cái.”
Đỗ Tuyết Kỳ rít lên bên tai cô.
Đôi mắt đỏ ngầu đanh ác đang như muốn thiêu đốt cô em gái cùng cha khác mẹ này.
Đỗ Hiểu Linh run lẩy bẩy.
Nhưng cô lại không thể phản kháng.
Mặc dù ở Giang Thành, đàn ông đa thê không phải là hiếm.
Trong giới thượng lưu, có nhà hào môn còn có đến mấy chục bà vợ.
Nhưng trong mối quan hệ này, Đỗ Hiểu Linh không khác gì là đàn bà hèn mọn trơ trẽn xen vào hôn nhân hợp pháp của chị gái mình.
Đến cái mác vợ bé cũng không có.
Mặc cho sau đó có quá nhiều uẩn khúc.
“Đi ra!”
Đỗ Tuyết Kỳ ra lệnh, tay cô ta túm chặt lấy cổ áo của Đỗ Hiểu Linh lôi ra ngoài.
Dường như cô ta cũng sợ Lục Thiếu Quân tỉnh dậy sẽ không vui.
Trong nhà họ Lục này, Thiếu Quân là thánh sống.
Việc gì không được anh cho phép, không một ai dám phạm sai.
Chuyện của Đỗ Hiểu Linh là ví dụ.
Anh coi Đỗ Hiểu Linh như một thứ đồ chơi tình dục của riêng mình.
Cả nhà họ Lục ai cũng rõ điều đó.
Ngoại trừ việc đó không ai được quyền xen vào thì người trong nhà đối xử với Đỗ Hiểu linh ra sao anh cơ bản không quan tâm.
Anh cũng hiếm khi ở nhà mà quản.
Chỉ cần mỗi lúc anh cần, cô nằm đó trên giường, thỏa mãn cơn cuồng vọng của chính anh.
Vậy là đủ.
Đỗ Tuyết Kỳ giận sôi lên khi nhìn thấy thân thể mơn mởn của Đỗ Hiểu Linh khi vừa được chính chồng cô hưởng lạc.
Nhưng cô ta không thể làm gì khác, chỉ biết trút giận lên Hiểu Linh.
“Uống đi.”
Nói xong, cô ta bóp miệng Đỗ Hiểu Linh nhét hai viên thuốc tránh thai vào miệng.
Với một động tác thô bạo, đối phương đổ nước vào miệng cô để cô nuốt viên thuốc xuống.
Ánh mắt Đỗ Tuyết Kỳ đầy giận giữ.
Vệt nước còn đọng trên miệng, rớt xuống cả cằm của Đỗ Hiểu Linh nhưng khi cô vừa định đưa tay lên lau miệng thì một cú tát trời giáng tạt thẳng xuống.
“Đồ gái rẻ tiền.
Mày là hồ ly tinh.
Vì mày mà Thiếu Quân lạnh nhạt với tao.”
Đỗ Tuyết Kỳ giận run người.
Từng lọn tóc bám chặt vào khuôn mặt đang nóng bừng giận dữ.
Đỗ Hiểu Linh rất muốn nói, nhưng cô không thể nói.
Cuộc sống này không phải do cô lựa chọn, cô không hề mong muốn ở đây và trở thành tội đồ trong mắt Tuyết Kỳ.
Nhưng cô vì con trai của mình và Thiếu Quân, sớm đã bị cưỡng đoạt trở thành con trên giấy tờ của Tuyết Kỳ.
Từ nhỏ Tiểu Thành đã không khỏe, bệnh tật quấn người.
Thằng bé chỉ cần có cô ở trong một mái nhà, sự khác sẽ ngoan ngoãn, ăn ngoan, ngủ ngoan.
Cô đâu có muốn mang danh là kẻ cướp chồng chị, trở thành người tình thỏa mãn của chồng chị.
Nhưng cô nào được lựa chọn?
Trong gia đình này, một người vợ chính thức như Tuyết Kỳ còn không có quyền phản đối bất kỳ điều gì của Lục Thiếu Quân, vậy thì cô có cách nào cơ chứ?
Rất nhiều lần cô muốn trốn đi, ôm theo Tiểu Thành nhưng không cách nào đi khỏi được sự kiểm soát của Thiếu Quân.
Và rồi thì...cô thừa nhận, là cô ích kỷ, cô cũng yêu anh.
Dù thứ tình yêu đó sai trái vô cùng.
“Mang nó xuống hầm.
Đánh!’
Tiếng Đỗ Tuyết Kỳ lạnh lùng.
Cô ta biết rất rõ, một tháng thì chỉ có một lần Lục Thiếu Quân sẽ tìm Đỗ Hiểu Linh mà thỏa mãn bởi vậy nên cô ta nhanh chóng ra lệnh cho mấy vệ sĩ trong nhà hành hạ Hiểu Linh.
Căn hầm này của nhà họ Lục đáng sợ vô cùng.
Đó là nơi mà Lục gia dùng để xử lý tội đồ, những kẻ phản bội, cả kẻ thù nữa.
Trên tường, treo rất nhiều hình cụ từ thời xa xưa.
Mùi máu tanh lởn vởn trong căn hầm khiến người khác muốn nôn ọe.
So với điện Diêm La nơi này chỉ có lạnh lẽo hơn chứ không có kém.
Đỗ Hiểu Linh trong suốt mấy năm qua cô không biết bản thân đã bao nhiêu lần bị đưa xuống đây.
Nhưng lần nào đối với cô mà nói nó cũng khiếp đảm và hãi hùng như lần nào.
Chính cô cũng nhiều lần khinh ghét sự yếu đuối ngu ngốc của mình.
Nhưng rồi, khinh ghét thôi cũng chẳng ích gì.
Tên vệ sĩ thở dài một tiếng, hắn kéo cô tới một cái cột treo.
Cô bị treo ngược lên trên xà nhà.
Hắn dùng chiếc roi mây lớn bắt đầu đánh xuống.
“Thật xin lỗi, nhưng nếu không đánh cô, người bị đánh sẽ là tôi.”
Hắn chầm chậm cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh chỉ nhếch môi cười.
Trong đời này người sống ta chết, đạo lý này cô đã sớm thấu hiểu.
Chỉ là cô là kẻ cam chịu chứa chưa một lần ở thế thắng.
“Vút, vút…”
Những tiếng roi da đánh vào thân thể nhỏ bé gầy gò nghe như tiếng gió.
Mỗi một lần roi đánh xuống, Đỗ Hiểu Linh bất giác co rúm người lại theo bản năng nhưng vẫn chẳng thể nào tránh được cái đau ập đến.
Chiếc roi da như cứa nát da thịt Đỗ Hiểu Linh.
Cơn đau truyền đến, tai cô như ù đi, cơ thể mất cả tỉnh táo.
Trong đoạn thời gian sau thì Đỗ Hiểu Linh không còn cảm thấy gì hết, kể cả những âm thanh ú ớ của chính cô cũng không có cơ hội phát ra nữa.
Đỗ Hiểu Linh thấy trước mắt mình khung cảnh tươi đẹp.
Nơi ấy có Tiểu Thành của cô, còn có cả Lục Thiếu Quân, cả hai người nở nụ cười ấm áp chơi đùa cùng nhau ngoài bãi cỏ.
“Ba, ba thổi bóng cho con đi!”
“Nào, lại đây ba thổi rồi chúng ta chơi tung bóng nhé!”
“Con muốn bóng to thật là to!”
“Được rồi, Tiểu Thành của ba muốn gì, ba cũng chiều hết!”
Những hình ảnh cứ nối nhau trong đầu.
Cô đang mơ.
Đúng là cô đang mơ, một giấc mơ thật đẹp.
Nhưng mơ là mơ, vĩnh viễn không bao giờ có thật.
Đến một lúc nào đó, cô cũng phải tỉnh dậy.
Sáng hôm sau, Lục Thiếu Quân trở dậy, toàn thân vẫn còn hơi men, đầu óc có chút váng vất.
Nhìn sang bên cạnh mình, Đỗ Hiểu Linh sớm đã không còn ở đây.
Anh nhăn mặt rời khỏi giường.
Đến bữa sáng, Lục Thiếu Quân đã y phục chỉnh trang bước xuống dưới nhà.
Tô Tố Như cùng Đỗ Tuyết Kỳ đã sớm ở đó.
Bên cạnh còn có Tiểu Thành đang ngọ nguậy trên ghế.
Vừa nhìn thấy ba mình, cậu bé vui vẻ nói:
“Ba, ba! Mời ba ăn cơm!”
Lục Thiếu Quân vui vẻ xoa đầu con trai rồi ngồi xuống bàn ăn sáng.
Liếc quanh nhà một vòng, không thấy bóng dáng Đỗ Hiểu Linh đâu bèn cất tiếng hỏi:
“Đỗ Hiểu Linh đâu?”
Tiếng nói của anh rất khẽ.
Nhưng cả nhà có thể nghe thấy rất rõ anh muốn hỏi gì.
Lòng Đỗ Tuyết Kỳ khẽ kinh động.
Chưa bao giờ sau khi ngủ xong với Hiểu Linh, Thiếu Quân lại để ý đến sự có mặt của đối phương.
Tô Tố Như cũng tinh ý.
Bà ta liếc đôi mắt như dao cau của mình rồi dừng ngay lại trên khuôn mặt Tuyết Kỳ.
Vừa liếc đã hiểu.
Bà ta bèn lảng sang chuyện khác:
“Thiếu Quân, mau ăn đi con.
Công việc bận rộn, nghe nói, chiều nay con còn phải đi xuống miền Nam.”
Lục Thiếu Quân liếc mẹ mình một cái.
Khuôn mặt của anh và mẹ khá giống nhau.
Trên đó đều ẩn hiện sự cay nghiệt, khó đoán, thâm sâu.
Người phụ nữ Tô Tố Như này vốn không hề đơn giản.
Ba Lục Thiếu Quân có đến năm người vợ bé.
Nhưng cả năm bà vợ đó không có ai sinh thêm được bất kỳ đứa con nào, cho dù là con gái, khi ba Lục Thiếu Quân mất sớm, cũng là lúc năm bà vợ ấy lần lượt bốc hơi khỏi nhân gian.
Chỉ riêng hai điều này thôi đã đủ hiểu bản lĩnh Tô Tố Như này khủng khiếp đến thế nào.
Lục Thiếu Quân ngồi được lên cái ghế nắm toàn bộ huyết mạch kinh tế của Giang Thành, cai quản Lục gia cũng là nhờ người mẹ này sớm dọn đường.