“Lâm Duy Kiên, bất kể ông thế nào vẫn là người làm nhà họ Lục, nên biết nâng ai lên.
Điều đó sẽ tốt cho ông sau này.” Đỗ Tuyết Kỳ ném cho Lâm Duy Kiên một cái nhìn đầy ẩn ý trước khi rời đi.
Lâm Duy Kiên không đáp, chỉ cúi người rồi đưa tay làm dấu để đưa Đỗ Tuyết Kỳ ra xe.
“Hừm.”
“Tiểu Trương, mau đưa thiếu phu nhân tới tập đoàn.” Lâm Duy Kiên cất tiếng nói với người lái xe rồi mau chóng đóng cửa xe nơi Đỗ Tuyết Kỳ vừa bước lên.
….
Tại tập đoàn, Lục Tư Phàm bước vào trong thang máy, cánh cửa thang máy vừa mở ra thì bắt gặp ngay Đỗ Tuyết Kỳ đang ở trong đó.
“Ồ, em dâu!”
Đỗ Tuyết Kỳ đang bực mình, lại thấy Lục Tư Phàm, nhớ đến tình cảnh anh ta bênh vực Đỗ Hiểu Linh trong tiệc ra mắt lại càng ấm ức, cô ta hừ lạnh một cái không thèm đáp lời.
“Có chuyện gì buồn bực sao em dâu?” Lục Tư Phàm vẫn không từ bỏ việc bắt chuyện với Đỗ Tuyết Kỳ.
“Hừm.
Tôi đang vội, anh làm ơn tránh ra một chút.” Đỗ Tuyết Kỳ chỉnh lại trang phục mà nói.
“Tôi đoán không nhầm tâm trạng của em dâu chắc chắn liên quan đến việc căn nhà ngoại ô đó rồi.
Thiếu Quân thật tệ, có vợ rồi vẫn còn…Haiz.
Hãy nắm cậu ta thật chặt vào, chủ động một chút.”
Lục Tư Phàm cất tiếng nói lấp lửng.
Đỗ Tuyết Kỳ tức đến mức hai tay cuộn vào vạt áo phía dưới.
Cô ta nhếch môi:
“Anh im đi được rồi đấy!” Thái độ hoàn toàn không coi Lục Tư Phàm ra gì cả.
“Đừng nóng, anh chỉ là lo lắng cho em thôi.
Làm vợ cũng không dễ dàng gì, trong công việc lại càng vướng mắc hơn khi mà kiến thức thiết kế căn bản còn không biết có đúng không? Lần này đi Tùng Hải chắc vất vả lắm.”
Lục Tư Phàm nói nhanh, lời nói mang hàm ý.
Đỗ Tuyết Kỳ vừa nghe thấy thế lập tức lạnh người.
Sống lưng đổ mồ hôi, cô ta liếc mắt về phía Lục Tư Phàm, chỉ thấy đối phương lạnh lùng rời đi.
Khoảnh khắc khi Tư Phàm bước chân qua cửa thang máy còn quay lại nhìn cô ta rồi cười rất mỉa mai.
“Cái gì? Anh ta có ý gì?” Đỗ Tuyết Kỳ giậm chân, lòng mang bao dò đoán: “Rốt cuộc anh ta biết cái gì rồi?”
Trong thang máy lúc này Đỗ Tuyết Kỳ không có để ý ngoài mình và Lục Tư Phàm còn có một nữ nhân viên nữa.
Khi chứng kiến cuộc nói chuyện này cô ta chỉ biết mím môi thu mình đằng sau không muốn để đối phương phát giác ra có sự xuất hiện của mình.
“Tốt nhất không thấy mình, không thấy mình…” Trình Nhã Thanh lẩm bẩm trong miệng.
Nhưng lúc này, cô ta có cảm giác có ai đó đang nhìn mình gắt gao, lấy hết can đảm cô ta ngẩng lên:
“Cô Tuyết Kỳ…”
“Cô nghe thấy cái gì rồi?” Đỗ Tuyết Kỳ dồn đối phương vào sát thang máy.
“Tôi… không có.” Đối phương lắp bắp.
Nhưng Đỗ Tuyết Kỳ không tin tưởng một chút nào.
Cô ta cong môi:
“Đi theo tôi!”
Trình Nhã Thanh lạnh gáy, cúi mặt đi theo Đỗ Tuyết Kỳ ngay sau khi cửa thang máy bật mở.
Cả hai bước vào trong nhà vệ sinh.
Ngay lập tức Đỗ Tuyết Kỳ xem xét một vòng rồi đóng cửa toilet lại:
“Trình Nhã Thanh? Trợ lý thư ký?” Đỗ Tuyết Kỳ cầm tấm thẻ nhân viên của đối phương lên nhìn.
“Dạ… là tôi!” Trình Nhã Thanh rơi vào sợ hãi.
“Trình Nhã Thanh, cô nhớ cho tôi, bất kể hôm nay cô nghe thấy gì cũng hãy biết ngậm miệng lại, có biết không?” Đỗ Tuyết Kỳ đe dọa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Nhã Thanh.
“Tôi… nhớ rồi ạ!” Trình Nhã Thanh lắp bắp.
Đỗ Tuyết Kỳ lại nhìn đối phương một lượt cuối cùng cân nhắc nói:
“Cô đi đi.
Nhớ cho kỹ lời tôi nói.”
“Dạ.” Trình Nhã Thanh không chờ Đỗ Tuyết Kỳ nói thêm gì cúi đầu xin phép rời đi.
Lần này Đỗ Tuyết Kỳ cũng không ngăn cản.
Trình Nhã Thanh kinh tâm động phách trở ra, cô cúi gằm mặt, đưa tay đặt lên ngực mình tự trấn an:
“Không sao cả, ngậm miệng là được.
Đúng thế, ngậm miệng là được.”
“Trình Nhã Thanh!” Một tiếng gọi giật giọng vang lên phía sau.
Trình Nhã Thanh giật nảy mình đánh rơi tập văn kiện trên tay.
“Lục… Lục tổng?”
Lục Thiếu Quân nhíu mày nhìn bộ dạng hồn vía lên mây của Trình Nhã Thanh nhíu mày nói:
“Mang văn kiện dự án Tùng Hải vào phòng họp cho tôi.” Nói xong anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì quay người rời đi.
“Dọa chết tôi rồi.
Dọa chết tôi rồi.” Trình Nhã Thanh đập nhẹ vào ngực, như sợ tim mình hoảng loạn muốn nhảy ra.
“Lục tổng… có phụ nữ bên ngoài?” Đột nhiên cô ta nghĩ đến việc này.
Dường như sợ ai đó tóm được mình có gì đó không đúng Trình Nhã Thanh lấm lét nhìn quanh cuối cùng vội vã đi làm việc.
….
Cuộc họp diễn ra rất nhanh chóng, dự án Tùng Hải của Đỗ Tuyết Kỳ cơ bản ổn vì đằng sau cô ta là sự trợ sức của Chu Lâm Lộ.
“Đỗ Tuyết Kỳ, tới phòng của tôi!”
Lục Thiếu Quân trầm giọng nói.
Đỗ Tuyết Kỳ vô cùng ngạc nhiên.
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cô ta vào phòng.
Đỗ Tuyết Kỳ cho mình ảo tưởng để nhen nhóm hy vọng về một mối quan hệ tốt hơn.
“Em tới ngay!” Đỗ Tuyết Kỳ lập tức vui vẻ.
Trình Nhã Thanh đang dọn dẹp phòng họp không nhịn được liếc nhìn một cái kín đáo.
Lục Thiếu Quân rời ghế, bóng người cao ráo, khuôn mặt tuyệt mỹ, anh đẹp đến mức, chỉ cần nhìn vào thì bất cứ phụ nữ nào cũng muốn phạm tội.
“Người đàn ông này… là chồng của mình, mạnh dạn giữ lấy, tuyệt đối không được để kẻ khác cướp mất.”
Cánh cửa đóng lại.
Đỗ Tuyết Kỳ không chờ Lục Thiếu Quân nói gì vội vàng lao đến muốn ôm anh:
“Chồng à! Xa anh lâu như thế thật sự nhớ anh muốn chết.”
Lục Thiếu Quân chán ghét, phiền não đẩy cô ta ra:
“Cô lấy đâu ra dũng khí này mà động chạm tới tôi?” Lục Thiếu Quân nhướng mày nói.
Đỗ Tuyết Kỳ bất giác co người lùi lại.
Cô ta cũng không biết vừa rồi mình lấy đâu ra can đảm mà nhào tới ôm anh.
Có chăng là cô ta ngộ nhận Lục Thiếu Quân gọi cô ta tới phòng riêng vì đã suy nghĩ lại.
Nhưng không.
“Thiếu Quân, em là vợ của anh!” Đỗ Tuyết Kỳ tỏ vẻ ấm ức nói.
Câu nói này Lục Thiếu Quân đã nghe rất nhiều lần, anh chán ghét đến độ lười biếng phản ứng lại.
Thấy Lục Thiếu Quân không có nói gì, Đỗ Tuyết Kỳ nghĩ anh cũng cảm thấy đối với cô ta rất không tốt lại lần nữa sáp lại.
“Nếu như anh cần thêm thời gian em sẵn sàng chờ anh.
Chúng ta là vợ chồng, mọi chuyện không nên kéo theo người ngoài vào mối quan hệ này.”
“Gan cô cũng ngày càng lớn nhỉ?” Lục Thiếu Quân lạnh lùng nói, anh lần nữa tóm lấy áo của Đỗ Tuyết Kỳ ném cô ta ra xa.
Đỗ Tuyết Kỳ bị đẩy ra hai lần lên tiếp, thẹn quá mặt đỏ au:
“Anh…”
“Tôi cảnh cáo cô tránh xa Đỗ Hiểu Linh một chút.” Lục Thiếu Quân nhàn nhạt nói.
“Anh nói em tránh xa Đỗ Hiểu Linh sao?” Đỗ Tuyết Kỳ ấm ức lần nữa hỏi lại.
“Tôi không có thói quen nhắc lại lần hai.
Ngày hôm nay cô làm cái gì thì tự biết mà nhận lỗi.
Sau này đừng có trước mặt tôi mà diễu võ giương oai.”
Đỗ Tuyết Kỳ xám mặt.
Từ trước tới giờ suốt mấy năm liền cô ta dằn vặt Đỗ Hiểu Linh thế nào anh chưa từng quan tâm, vậy sao mới có mấy tháng anh đã công khai bênh vực rồi?
“Lục Thiếu Quân, anh bênh cô ta sao?”
“Cô bị điếc hay nghe không hiểu ngôn ngữ?” Lục Thiếu Quân chun mũi chán ghét, nhìn Đỗ Tuyết Kỳ bằng nửa con mắt.
“Trước đây em biết anh giữ cô ta bên cạnh không phải vì yêu, có thể chỉ bởi vì cô ta là hồ ly mê hoặc anh trên giường, em hận nhưng vẫn tin em mới chân chính là vợ anh.
Nhưng hôm nay, anh bênh cô ta, anh động lòng rồi.
Phải không?”
Đỗ Tuyết Kỳ lấy hết can đảm chất vấn.
Lục Thiếu Quân nghe thấy mấy chữ “anh động lòng rồi” đột nhiên giật mình, anh cau mày lại, mơ hồ tự hỏi chính mình: “Động lòng? Có thật là động lòng?”
Đỗ Tuyết Kỳ một bên nhận ra anh có mấy giây ngẩn ngơ, cô ta kéo Lục Thiếu Quân lại:
“Thiếu Quân, em phải thế nào anh mới để ý tới em? Em phải thế nào mới có thể chân chính làm vợ anh?”
Tiếng nói của Đỗ Tuyết Kỳ có phần bi ai.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, nước mắt trào ra, cô ta là vợ, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có được người đàn ông này.
“Thiếu Quân, em bằng lòng làm mọi việc, thậm chí vì địa vị của anh, công việc ở Tùng Hải khó khăn như thế em cũng chưa từng từ bỏ, từng chút cố gắng.
Anh cũng thấy phải không?”
Lục Thiếu Quân liếc mắt, nhìn khuôn mặt khổ sở của Đỗ Tuyết Kỳ không mảy may thương xót mà còn cảm thấy đáng ghê tởm.
Anh cong môi mỏng rành rọt nói:
“Cô đã nỗ lực sao? Cả thiết kế dự án khu đô thị thông minh cũng vậy đúng không?”
Đỗ Tuyết Kỳ như bị điểm huyệt, chỉ thấy trong mắt Lục Thiếu Quân phủ mấy tầng sương lạnh.
“Anh…”
“Cô về Tùng Hải đi.
Nhớ những gì tôi nói.”
Lục Thiếu Quân không nói thêm gì, chán ghét ra mở cửa.
Đỗ Tuyết Kỳ vẫn còn đang tột độ sợ hãi vì câu nói ẩn ý kia của Lục Thiếu Quân.