“Mẹ!”
Từ bên ngoài, cánh cửa phòng bật mở.
Ánh đèn trong phòng sáng lên.
Tiểu Thành chạy như bay về phía mẹ.
Đôi mắt ngây thơ sợ hãi nhìn quanh.
“Mẹ ơi!” Tiểu Thành run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình hằn in vết ngón tay toàn máu.
Đỗ Hiểu Linh nghe tiếng con trai, cả người run rẩy ôm chặt lấy con, ánh mắt vẫn còn bàng hoàng.
“Mẹ, mẹ có sao không? Mẹ đau ở đâu?”
Tiểu Thành không ngừng hỏi.
Từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nước mắt đã phủ kín.
Lục Thiếu Quân nheo mắt một bên, cơn đau trên đầu khiến anh choáng váng muốn ngã xuống.
“Cậu chủ!” Lâm Duy Kiên cũng đã xuất hiện ngoài cửa.
Cả hai huyên náo đến mức này người làm trong nhà cũng bị dọa cho tỉnh lại hết nhưng đều không dám bước vào.
Lâm Duy Kiên nhìn máu trên đầu Lục Thiếu Quân vội vã đỡ lấy anh.
“Cậu chủ.
Tôi đưa cậu đi băng bó.”
Đỗ Hiểu Linh lúc này mới hoàn hồn lại, nhận ra Lục Thiếu Quân bị mình làm bị thương nặng như vậy, vội vã tiến lại, tay chắp lại như muốn van xin.
Lục Thiếu Quân cười khểnh một tiếng, khuôn mặt nhợt nhạt, chán ghét:
“Tránh ra!”
Nói xong, anh theo Lâm Duy Kiên ra khỏi phòng, tới một căn phòng khác.
Lâm Duy Kiên liếc sàn nhà một cái, đi qua người Hạ Quân Dao ra hiệu.
“Vâng!” Hạ Quân Dao lí nhí đáp, nhanh chóng vào thu dọn.
Lúc này, Đỗ Hiểu Linh gần như tỉnh táo hoàn toàn, cô xòe hai bàn tay của mình ra, ôm lấy khuôn mặt.
Ánh sáng phản chiếu trên món đồ trang trí kim loại trong phòng soi thấy chính mình ở đó.
Đỗ Hiểu Linh bàng hoàng như không tin nổi chính mình vừa đã làm gì.
Cô ngồi thụp xuống, khóc nấc lên.
“Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng khóc.
Ba bắt nạt mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng khóc.”
Đỗ Hiểu Linh ôm con, không ngừng lắc đầu.
Cô đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của con trai.
“Mẹ không khóc, ba hư, ba làm mẹ đau.
Tiểu Thành lớn sẽ bảo vệ mẹ khỏi ba.”
“Không, không, Tiểu Thành không được nghĩ như vậy.” Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu.
Chính lúc này cô cũng không thể nhớ nổi trong lúc hoảng loạn vừa rồi bản thân đã cất tiếng nói.
“Mẹ, nếu mẹ muốn rời đi mẹ mang Tiểu Thành đi với.
Tiểu Thành muốn ở với mẹ.
Tiểu Thành không muốn sống ở đây một mình.
Hu Hu…” Tiểu Thành khóc nấc lên.
Khuôn mặt non nớt ấy không ngừng tỏ ý van xin Đỗ Hiểu Linh.
Hạ Quân Dao lầm lũi một bên dọn những mảnh vụn, lòng cũng nghẹn ngào chua xót.
“Cậu chủ nhỏ, đừng nói thế, lỡ như ba cậu nghe thấy.”
“Ba làm việc xấu không muốn để cháu nói sao? Là ba bắt nạt mẹ trước.
Cháu không yêu ba nữa.” Tiểu Thành không ngừng nói.
Đỗ Hiểu Linh sợ quá, đưa tay che miệng Tiểu Thành không cho con trai nói thêm nữa.
Hạ Quân Dao cũng bị dọa đến hết hồn hết vía.
Có lẽ chứng kiến một màn này Tiểu Thành cũng quá đỗi kích động.
Hạ Quân Dao dọn nhanh tay hơn.
Bà cũng đóng chặt cửa lại sợ có gió lọt tường khiến lời của Tiểu Thành lại đến tai Lục Thiếu Quân mà khiến anh thêm tức giận.
Trong một căn phòng khác, Lục Thiếu Quân đã được bác sĩ riêng băng bó vết thương trên đầu.
Anh vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Cậu chủ, vết thương không lớn, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng mà vẫn cần phải giữ bản thân vui vẻ không được kích động.”
Bác sĩ cân nhắc nói, ánh mắt vừa nhìn Lục Thiếu Quân như ướm chừng cảm xúc của anh vậy.
“Ra ngoài đi!” Lục Thiếu Quân gằn giọng nói.
Bác sĩ vội vã cun cút chạy ra vì thấy rõ trong lời nói cơn thịnh nộ chuẩn bị trút xuống.
Cánh cửa vừa đóng lại, bác sĩ vừa đi, Lục Thiếu Quân bèn cầm cái khay thuốc ném một cái.
“Chát.” Tiếng khay đập vào chiếc chân ghế.
Lâm Duy Kiên giật bắn mình.
Ông còn chưa kịp định thần thì tiếng Lục Thiếu Quân đã nạt nộ:
“Vui vẻ? Tôi có thể vui vẻ được sao? Lâm Duy Kiên mau tách Tiểu Thành ra khỏi cô ta, tránh cho cô ta dạy hư thằng bé.
Kể từ hôm nay không được sự đồng ý của tôi không cho họ gặp nhau.”
Lâm Duy Kiên cúi gằm mặt bên cạnh không dám nói gì.
“ĐI MAU!” Lục Thiếu Quân hét tướng lên.
Lâm Duy Kiên không còn cách nào khác vội vã chạy ra tiến về căn phòng lúc trước, kéo theo mấy vệ sĩ đang bên ngoài hành lang.
Vừa thấy đám người bước vào phòng.
Đỗ Hiểu Linh theo phản xạ ôm lấy con trai.
“Cô Hiểu Linh, cậu chủ có lệnh từ giờ nếu không được sự cho phép của cậu ấy cô không được lại gần Tiểu Thành nửa bước, mong cô phối hợp, đừng làm khó chúng tôi.”
Lâm Duy Kiên có phần đau lòng nói.
Đỗ Hiểu Linh không ngừng lắc đầu, cô quỳ mọp xuống dưới sàn nhà van xin.
Lâm Duy Kiên đau lòng không thôi.
Ông quay đi không dám nhìn một màn này.
“Các người buông ra.
Không được đụng vào tôi.” Tiểu Thành hét lên.
Cậu bé lấy hết can đảm ôm lấy chân mẹ mình, ánh mắt cực kỳ dứt khoát nhìn về phía hai vệ sĩ.
“Cậu chủ nhỏ, đừng làm khó chúng tôi.
Thật đắc tội rồi.” Một vệ sĩ lên tiếng, liền sau đó nhấc bổng Tiểu Thành lên, người còn lại giữ lấy Đỗ Hiểu Linh không cho cô giữ lấy con trai mình.
“Mẹ, mẹ ơi.
Các người buông ra.
Buông ra!” Tiểu Thành gào lên, thanh âm như thủy tinh vỡ.
Khuôn mặt non nớt phủ đầy nước mắt.
Đỗ Hiểu Linh bò rạp trên sàn.
Hạ Quân Dao ở bên ôm lấy vai cô không ngừng an ủi.
“Cô Hiểu Linh, từ từ bình tĩnh lại.
Chúng ta nghĩ cách.”
Tiếng khóc của Tiểu Thành đã xa dần và chìm vào trong bóng tối.
Cánh cửa phòng cũng đóng chặt lại.
“Tiểu Thành!” Thanh âm không thể phát ra được mà bị giữ nghẹn lại nơi cổ họng.
Đỗ Hiểu Linh ngã phục xuống dưới đất, cảm giác như nguồn sống cuối cùng cũng bị rút cạn, toàn thân đờ đẫn.
“Cô Hiểu Linh!”
Hạ Quân Dao ôm lấy cơ thể yếu ớt như một cái xác không hồn của Đỗ Hiểu Linh, nhìn lên cô, đôi mắt trống rỗng, chỉ có những tia máu.
Cô không có bất cứ một biểu hiện gì cả.
Hoàn toàn câm lặng.
Hoàn toàn đờ đẫn.
Không biết bản thân đã ngồi dưới sàn đất lạnh bao lâu, Đỗ Hiểu Linh khi tỉnh táo lại đã sắp sáng, Hạ Quân Dao vẫn ở bên cạnh ôm lấy cô đầy thông cảm:
“Cô Hiểu Linh, cậu Thiếu Quân đang nóng giận, khi hết giận cậu ấy sẽ cho cô gặp cậu chủ nhỏ thôi.
Cậu Thiếu Quân biết Tiểu Thành rất cần có cô bên cạnh mà.”
Nghe đến đây, lòng Đỗ Hiểu Linh như có cái gì đó phát sáng.
“Đúng vậy.
Là Lục Thiếu Quân đang nóng giận.”
Đỗ Hiểu Linh tự nói với chính mình, cô vùng dậy đứng lên, mở cửa lao về phòng của mình.
Hạ Quân Dao sợ hãi chạy theo gọi:
“Cô Hiểu Linh!” Nhưng cô cơ bản không nghe.
…..
Trong căn phòng nhỏ của mình, Đỗ Hiểu Linh lặng lẽ mở tủ quần áo, chọn cho mình một bộ đồ đẹp nhất.
“Đúng.
Là nó.” Cô nói với chính mình.
Nói rồi, cô bước vào nhà tắm, nhanh chóng kỳ cọ hết những vệt máu và vết xước trên người, ánh mắt vẫn còn trống rỗng.
“Tiểu Thành, chờ mẹ! Mẹ sẽ mang con về lại bên cạnh mẹ.” Đỗ Hiểu Linh tự nhìn mình trong gương tưởng tượng trước mắt là Tiểu Thành của cô.
Đồng hồ đã là bốn giờ sáng, hừng đông vẫn lẩn khuất sau những đám mây xám xịt.
Đỗ Hiểu Linh bước đến căn phòng ngủ của Lục Thiếu Quân, cánh cửa không khóa, cô bước vào trong.
“Cạch!”
Tiếng cánh cửa hé mở.
Lục Thiếu Quân không hề ngủ.
Đầu quấn băng trắng đang ngồi trên chiếc ghế.
Thấy cô, ánh mắt đỏ lòm của anh nhíu lại.
“Cô tới đây làm gì?”
Đỗ Hiểu Linh không nói, nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh, bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn có những vết xước vì chuyện đêm vừa rồi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt Lục Thiếu Quân.