Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 55: Tháng Ngày Bình Yên





Người đàn ông mặc đồ kiểm lâm lập tức quay lại.

Trong một giây Lăng Tuấn Dương có cảm giác mình đã quá nóng vội.

Anh toan kéo Đỗ Hiểu Linh chạy đi vì nghĩ đó có thể là người của bọn bắt cóc thì người đàn ông đưa điện thoại ra.
“Chàng trai, mới bão xong, sóng có chút kém.

Cậu phải lên chỗ cao hơn may ra mới có tín hiệu.”
Lăng Tuấn Dương an tâm phần nào.

Anh cầm lấy chiếc điện thoại.

Kiểm lâm liếc mắt một cái phát hiện ra Lăng Tuấn Dương đang bị thương, Đỗ Hiểu Linh khắp người toàn là bùn vì ngã xuống bẫy thú.
“Hai người đêm bão hôm qua lạc trong rừng sao?”
Đỗ Hiểu Linh theo phản xạ gật đầu một cái.

Kiểm lâm bèn nói:
“Hai người mạng thật lớn.

Bão đêm qua lớn lắm, đội kiểm lâm của tôi vẫn còn đang mất tích mấy người.

Đội cứu hộ cũng đã tới đây rồi.”
“Đội cứu hộ sao?” Lăng Tuấn Dương không nhịn được liền cất tiếng.
“Đúng thế! Mỗi lần bão xong đội cứu hộ đều có mặt vì dưới cánh rừng này còn có lác đác những hộ dân tộc thiểu sổ, họ bám rừng, không rời đi, bão gây sạt lở đất rất nguy hiểm.

Đó là còn chưa kể những người ưa mạo hiểm vào rừng chơi như đôi nam nữ hai người ấy.” Đồng chí kiểm lâm có vẻ rất hồ hởi cũng rất nhiều chuyện.
Lăng Tuấn Dương có phần xấu hổ, mặt lấm lem hơi đỏ lên.

Vừa vặn lúc này điện thoại có tín hiệu.

Lăng Tuấn Dương vội vã:
“Ba ơi! Con bị bão kẹt ở trong rừng…” Những lời nói sau đó không ai nghe rõ được vì Lăng Tuấn Dương đã chạy ra xe để trao đổi.

Chốc lát anh quay lại.
“Tôi rất cảm ơn.

Vậy chúng tôi đi trước.” Vừa nói anh vừa quay lại hoàn trả cái điện thoại cục gạch cho đồng chí kiểm lâm.
“Tôi còn có nhiệm vụ không đưa hai người xuống được nhưng men theo con đường này sẽ đi ra được đường cái.

Ở đó có rất nhiều đội cứu hộ đang dẹp cây gãy đổ.” Người đàn ông vẫn rất nhiệt tình.

“Cảm ơn đồng chí rất nhiều.” Lăng Tuấn Dương cất tiếng nói rồi nhanh chóng kéo tay Đỗ Hiểu Linh đi.

Tình huống của hai người vẫn còn tồn tại rất nhiều nguy cơ.
“Chúng ta đi thôi!”
Lăng Tuấn Dương kéo Đỗ Hiểu Linh theo hướng mà viên kiểm lâm chỉ, nhưng khi đi khuất bóng vị kiểm lâm anh lại rẽ sang hướng khác.

Đỗ Hiểu Linh có phần hiếu kỳ kéo áo anh một cái rồi đưa tay ra hiệu:
“Sao lại không đi hướng đi mà người đó chỉ?”
Lăng Tuấn Dương bật cười:
“Tôi sợ người đó lại nhiệt tình chỉ dẫn cho kẻ đuổi theo chúng ta.

Với lại, bọn bắt cóc nhất định nghĩ chúng ta thoát được sẽ ra đường lớn.”
Đỗ Hiểu Linh gật đầu.

Người đàn ông trước mặt quả thật tư duy rất tốt khiến cho cô thêm yên tâm.

Thời gian mới quen nhau không lâu nhưng lại liên tiếp cùng nhau trải qua nguy hiểm, sự ấm áp mà Lăng Tuấn Dương mang đến khiến Đỗ Hiểu Linh thấy rất an toàn khi ở cạnh bên, cũng có cảm giác gần gũi như chú Đức năm nào.
“Được rồi, chúng ta núp vào đây, chờ người của ba tôi tới đón.”
“Ba anh?” Đỗ Hiểu Linh tò mò đưa tay lên.
“Ba tôi là Lăng Hạo Triết, ông ấy có một nông trường chè gần đây, đoán rằng sẽ tới nhanh thôi.”
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe thấy ba từ “Lăng Hạo Triết” ánh mắt lập tức sáng lên.

Mọi việc không trùng hợp đến thế chứ.
“Anh có chắc ba anh là Lăng Hạo Triết hay không?”
Đỗ Hiểu Linh kích động hỏi lại.

Khuôn mặt ngây thơ của cô càng linh động hơn, bùn đất lấm lem chỉ khiến cô thêm đáng yêu.
Lăng Tuấn Dương không nhịn được bật cười thành tiếng, anh dùng cái tay áo còn sạch sẽ một chút đưa lên trên mặt cô lau một cái.

Bị bất ngờ Đỗ Hiểu Linh hơi nhăn mặt.

Làn da vừa được lau đi trắng hồng trông rất xinh đẹp.
“Đến ba tôi mà tôi không chắc thì không lẽ lại phải đi xét nghiệm ADN hay sao?”
Đỗ Hiểu Linh cũng bật cười.

Rõ ràng câu hỏi của cô ngu xuẩn biết bao.

Nếu Lăng Hạo Triết mà cô đang muốn tìm qua lời Kiều Thi Nhã chính là ba của người đàn ông đang ngồi đây thì thật là tốt.

Giang Thành, khu Giang Đô.
Lục Thiếu Quân ngồi cả một buổi sáng ở bên ngoài cửa căn nhà Đỗ Hiểu Linh sống mà không thấy tăm hơi cô đâu.

Điện thoại cũng không liên lạc được trong lòng càng thêm tức giận.
“Đỗ Hiểu Linh, em có trong nhà không?”
Lục Thiếu Quân vừa đập cửa vừa gọi.

Dường như đã mất luôn cả kiên nhẫn anh dùng chân đạp một cái.
“Rầm!” Cánh cửa bị lực đẩy long cả bản lề ra.

Lục Thiếu Quân chẳng thèm bận tâm.

Anh chạy thẳng vào từng căn phòng tìm kiếm nhưng một chút bóng dáng Đỗ Hiểu Linh cũng không thấy đâu.
“Tít tít!” Vừa vặn lúc này điện thoại của anh rung lên một hồi chuông tin nhắn.
Lục Thiếu Quân kích động cầm lên xem xét.

Ánh mắt đột ngột u tối như đêm đen.
Như không tin vào mắt mình, Lục Thiếu Quân đọc lại lần nữa.

Anh gần như ngã quỵ xuống.

Cảm giác đau đến không thở nổi.
“Đỗ Hiểu Linh, em dám rời đi? Em dám?” Lục Thiếu Quân vừa đấm xuống bàn vừa gào thét gọi tên cô.

Trong lòng cảm thấy như bị phản bội đau khôn tả.
Lục Thiếu Quân vội vã bấm điện thoại gọi lại.

Nhưng chỉ thấy những hồi tút tút nối dài.
“Em… không nghe?” Lục Thiếu Quân rít lên.
Anh gục xuống chiếc bàn gỗ, nơi mới tối qua thôi cả ba người ăn uống vui vẻ.

Tiểu Thành ríu rít bên cạnh.

Anh đã chấp nhận cô rồi tại sao cô lại rời đi?
Lục Thiếu Quân chạy vào bên trong phòng ngủ, mở tất cả các cánh cửa tủ ra.

Đồ đạc vẫn nguyên vẹn ở đó.

Lòng lại có chút nghi ngờ.
“Tại sao? Em không mang gì hết? Em muốn rời đi nhanh như vậy sao?”
Lục Thiếu Quân mơ hồ nhìn vào tủ quần áo của cô.

Chỉ có một vài chiếc đơn giản được treo lên trên mắc.


Nhưng hoàn toàn không còn Đỗ Hiểu Linh ở đây.
Điện thoại lại lần nữa reo lên.

Lục Thiếu Quân lao ra khỏi phòng ngủ, nhặt lấy điện thoại trên sàn.
“Alo!”
“Ba Thiếu Quân, ba nói sẽ cho con tới ăn cơm cùng mẹ Hiểu Linh mà.

Bây giờ đã là bữa trưa, không lẽ bữa tối con mới được tới đó sao?” Trong điện thoại tiếng Tiểu Thành hồn nhiên vui vẻ.
Lục Thiếu Quân chưa bao giờ cay đắng như vậy.

Lần đầu tiên anh không biết phải trả lời con trai mình như thế nào.
“Sao thế? Ba không nuốt lời chứ?”
Lục Thiếu Quân đưa một tay xoa lên mặt mình, cất tiếng nói:
“Không có.

Chờ một chút ba sẽ nói chuyện với con nhé.

Ba đang bận.”
“Vâng.

Vậy ba làm việc đi.

Tối cùng gặp nhau ở nhà mẹ Hiểu Linh nhé.

Yêu ba!”
“Vâng.

Vậy ba làm việc đi.

Tối cùng gặp nhau ở nhà mẹ Hiểu Linh nhé.

Yêu ba!”
Cái miệng ngọt của Tiểu Thành lúc này không hề xoa dịu cảm giác đau đớn trong Lục Thiếu Quân lúc này mà lại càng khiến anh đau lòng hơn.
Dường như nghĩ đến cái gì đó, anh vội vã gọi điện cho Lâm Duy Kiên.
“Tra cho tôi định vị của điện thoại Đỗ Hiểu Linh, lật tung mọi ngóc ngách tìm cô ấy cho tôi!” Lâm Duy Kiên vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì đã thấy ông chủ gào lên trong điện thoại, ông bị dọa đến mức suýt chút rơi điện thoại.
“Cậu…” Lâm Duy Kiên đang định nói thêm thì điện thoại đã ngắt máy.

Lục Thiếu Quân lần nữa điên cuồng cho người đi tìm Đỗ Hiểu Linh.
Cảm giác sợ hãi sẽ mất đi cô lần nữa xâm chiếm lấy anh khiến tim anh như có ai đó bóp nghẹn lại.
Trong căn biệt thự Giang Thành Đế Cảnh, Đỗ Tuyết Kỳ nhìn thấy Lâm Duy Kiên hớt hải chạy đi lòng dâng lên cảm giác ghen tức.

Cô ta bóp chặt cái điện thoại của mình trong tay, miệng rít lên qua kẽ răng:
“Đỗ Hiểu Linh giờ này đã sớm vui vẻ bên những kẻ chơi gái khác.

Anh cứ tìm đi.

Tìm về rồi Lục Thiếu Quân anh có bằng lòng dùng lại một con đàn bà không sạch sẽ hay không?
Đỗ Tuyết Kỳ nở một nụ cười thâm độc rời đi.
Ở cách đó rất xa, nơi vùng rừng núi vừa trải qua cơn bão, tên béo mập cầm cái điện thoại của Đỗ Hiểu Linh ném vào giữa rừng.

Xong việc hắn ta bốc máy gọi:
“Cô gái, hàng đã được đưa đi, tôi cũng đã nhắn tin như cô bảo.

Mau chuyển nốt tiền cho anh em chúng tôi.”
“Được.”
Tiếng nói chìm vào yên lặng.

Tên béo ngồi nhìn  ra phía cánh rừng, tay đập đập vào đầu gối chân.
“Hừm.

Cứ nhận tiền trước rồi tính.

Xem như là bọn buôn người để thoát cô ta.

Mình đây vẫn rất có lợi.

Ha ha.”

Đã gần một tuần kể từ khi Đỗ Hiểu Linh tới nhà họ Lăng.

Cô thật sự rất muốn báo bình an cho Tiểu Thành.

Nhưng Lăng Tuấn Dương nói có kẻ muốn giết cô, nếu bây giờ cô báo tin nhất định Tiểu Thành cũng bị uy hiếp.

Nghĩ như vậy, Đỗ Hiểu Linh chỉ đành ngoan ngoãn âm thầm dõi theo con từ xa.
“Đỗ Hiểu Linh, ông chủ cho gọi cô!” Từ phía sau Mặc Kiều Vy cất tiếng gọi cô.

Đây là vệ sĩ mà Lăng Hạo Triết đặc biệt lựa chọn cho cô.
Cô quay người lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô rời bước ra phía nhà chính, tới gặp ba của Lăng Tuấn Dương.

“Con chào bác!” Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu.
Vừa thấy cô, Lăng Hạo Triết đặc biệt vui vẻ, ông vẫy vẫy tay gọi cô tới gần:
“Hiểu Linh, mau lại đây, cháu xem bác vừa mới thiết kế xong căn phòng của cháu sau này.

Cháu xem có thích hay không?”
Đỗ Hiểu Linh mỉm cười tiến lại.

Lăng Hạo Triết từng học thiết kế với mẹ cô đương nhiên việc thiết kế khá chuyên nghiệp.
“Dạ rất đẹp ạ, cũng rất tiện ích nữa.

Cháu thích cảm giác ấm cúng của thiết kế này bác ạ.”
Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu.

Lăng Hạo Triết hiểu rõ lời cô nói vì Lăng thị không theo ngành thi công, hoàn thiện mà chuyển hướng làm giáo dục, y tế, còn có phát triển nguyên liệu chè nữa.
“Được, vậy bác sẽ cho người làm theo thiết kế này.

Ba cháu đã gửi gắm rồi, cháu cứ ở lại đây, việc kinh doanh bác sẽ từ từ dạy cháu.

Tuấn Dương nó cũng rảnh rỗi, cháu thử điều trị tâm lý theo nó một chút ngôn ngữ có thể được hồi phục.

Bác làm y tế giáo dục nhiều năm trường hợp của cháu cũng đã từng có nên cứ yên tâm.”
“Dạ vâng! Cháu rất biết ơn bác và anh Tuấn Dương!”
Đỗ Hiểu Linh vô cùng mong chờ.

Một tuần sống tại nhà họ Lăng, cô cảm thấy y như mình đã qua một kiếp khác.

Mỗi ngày không còn sợ hãi làm sai sẽ mất lòng ai.

Chỉ có điều nếu có Tiểu Thành ở đây thì tốt biết bao.

Thoắt cái đã hai tháng trôi qua, Tiểu Thành xa mẹ lâu ngày chẳng chịu ăn uống.

Cậu bé rất dễ xúc động, thường phản ứng lại Lục Thiếu Quân, khiến anh cũng rất mệt mỏi.
“Tiểu Thành, con cố gắng ăn thêm một chút nữa.

Ba đã cho người tìm mẹ Hiểu Linh cho con rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi!” Lục Thiếu Quân ôm bát cơm mà thuyết phục con muốn gãy lưỡi Tiểu Thành cũng không muốn ăn.
“Con không biết, suốt hai tháng rồi ba đâu có tìm được mẹ.

Ba chỉ biết nói dối thôi.

Hu hu.

Con ghét ba.

Ba trả mẹ Hiểu Linh về với con đi!”
“Tiểu Thành! Ba không có lừa con.

Ba đang cố hết sức tìm mẹ về.”
Lục Thiếu Quân nỗ lực thuyết phục.

Chuyện Đỗ Hiểu Linh mất tích vốn dĩ anh đã giấu con trai.

Nhưng Tiểu Thành không hiểu vì sao lại biết được mẹ mình đã bỏ đi.
“Vậy trả lại mẹ cho con đi.

Con cần mẹ, cần mẹ Hiểu Linh của con.” Tiểu Thành khóc nấc lên.

Cảm giác như bị vứt bỏ khiến cậu bé càng lúc càng khóc to hơn.

Cơ thể nhiều ngày bỏ ăn gầy yếu không trụ vững.
“Tiểu Thành, con đừng như thế!” Lục Thiếu Quân đau lòng ôm lấy con trai.

Nhưng ngay lúc đó, Tiểu Thành dùng hết sức lực đẩy anh ra.
“Tiểu Thành, con sao thế?” Vừa đẩy Lục Thiếu Quân ra, Tiểu Thành lập tức bị ngất lịm.
“Mau gọi xe cấp cứu!” Lục Thiếu Quân hét lên.

Anh nhanh chóng bế bổng con trai chạy ra ngoài, viền mắt đỏ lên vì lo lắng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.