Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 56: Ai Cũng Có Phần Ích Kỷ





“Mặc Kiều Vy, Hiểu Linh đâu rồi?” Lăng Tuấn Dương xuất hiện từ ngoài vườn vào, thấy Mặc Kiều Vy anh có chút khẩn trương.
“Cậu chủ, cô Hiểu Linh đang nghe nhạc.

Ngày hôm nay cô ấy đã có thể nói được mấy câu lẻ.

Thật sự rất tốt rồi.”
Lăng Tuấn Dương ánh mắt còn đang lo lắng liền hiện lên tia vui mừng.
“Cô ấy chỉ do tâm lý khiến lời nói không phát ra được, cơ quan tiếp nhận âm thanh và phát âm không có vấn đề, vậy nên chỉ cần cô ấy mở lòng là có thể nói được.

Cô cũng đừng hỏi dồn cô ấy.

Nếu cô ấy muốn nói mà thanh âm bị giữ lại thì hãy xoa dịu, nhớ không?”
Lăng Tuấn Dương nói hẳn một câu dài vô cùng tận tình.

Mặc Kiều Vy vâng dạ, ánh mắt dò đoán:
“Cậu chủ, có phải cậu có ý gì với cô Hiểu Linh không?”
Lăng Tuấn Dương hơi đỏ mặt.

Lăng Tuấn Dương nghĩ lại cảnh Đỗ Hiểu Linh liều mình đẩy anh ra khỏi bẫy thú.

Cảm giác lần đầu tiên được một cô gái yếu đuối che chắn khỏi mũi chông khiến anh không khỏi xúc động.
“Cậu chủ không nói chứng tỏ mười phần là thật.”
Mặc Kiều Vy là người rất thẳng thắn nên Lăng Tuấn Dương cũng không lạ khi cô gái này nói mấy lời như vậy.

Anh mỉm cười gõ đầu Mặc Kiều Vy một cái:
“Nhiều chuyện.”
Nói xong thì bước nhanh về phía căn phòng của Đỗ Hiểu Linh.
“Hiểu Linh, em đâu rồi?” Lăng Tuấn Dương cất tiếng gọi vui vẻ.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh đang dùng máy nghe nhạc, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì cả.
Lăng Tuấn Dương rón rén tiến về phía Đỗ Hiểu Linh, đưa tay gỡ máy nghe nhạc ra.
“Ú òa!”
Đỗ Hiểu Linh giật mình quay lại, vừa thấy Lăng Tuấn Dương liền cau mày.
“Anh…” Thanh âm có chút méo mó nhưng nghe vẫn khá rõ.
Lăng Tuấn Dương vui vẻ ngồi xuống bên cạnh:

“Em nghe cái gì đó?”
Đỗ Hiểu Linh không đáp, đưa tay chỉ vào dòng chữ trên playlist.

Lăng Tuấn Dương gật gù:
“Tình ca vương? Ù ôi! Hiểu Linh nhà ta cũng biết đến danh ca Cổ Cự Cơ cơ đó!”
Đỗ Hiểu Linh chun mũi lại.

Môi phiến hồng xinh đẹp.

Đôi mắt có chút hờn dỗi nhìn Lăng Tuấn Dương.
Tim anh lập tức đập thình thịch.

Lăng Tuấn Dương ngó lơ đi chỗ khác, không dám nhìn cô lâu quá ba giây.

Thật may lúc này điện thoại anh lại reo lên.
“Chờ anh chút.

Anh nghe điện thoại.”
Lăng Tuấn Dương cầm điện thoại đứng ra chỗ gần cửa sổ để nghe.

Đỗ Hiểu Linh nhìn theo anh, chỉ thấy Lăng Tuấn Dương lập tức nhăn trán, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng.

Chưa đầy một phút sau anh quay lại phía Hiểu Linh.
“Hiểu Linh, có tin này em phải bình tĩnh, không được xúc động nhé!”
Lăng Tuấn Dương vừa nói, hai tay vừa đặt lên vai cô để tăng thêm cảm giác an tâm cho đối phương.

Anh ôn nhu nhìn cô tiếp lời:
“Tiểu Thành bị bệnh, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.

Bây giờ anh sẽ đưa em vào đó.

Chúng ta sẽ bí mật gặp con trai em.

Được chứ?”
Hai mắt Đỗ Hiểu Linh đỏ lên.

Nước mắt không biết từ đâu đã phủ kín khuôn mặt xinh đẹp.

Cô khóc nấc lên gọi khẽ:
“Tiểu Thành!” Ngay lúc này, cô không ý thức được bản thân đã gọi tên con trai rõ ràng như thế.
Đỗ Hiểu Linh lập tức đứng dậy khỏi ghế, kích động lao ra ngoài.

Lăng Tuấn Dương không suy nghĩ gì, khẩn trương đuổi theo cô.

Bệnh viện trung ương Giang Thành.
Tiểu Thành nằm trên giường bệnh, làn da xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt hốc hác vô cùng đáng thương.
Trên tay cậu bé, mũi kim cắm thẳng vào tĩnh mạch để truyền dịch.

Nhìn bàn tay nhỏ bé có mũi kim to đâm vào khiến Đỗ Hiểu Linh đau đến khôn tả.
“Tiểu Thành!” Đỗ Hiểu Linh khóc nấc lên, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con trai.
Như có một sức mạnh kỳ diệu của tình mẫu tử.

Tiểu Thành nghe tiếng mẹ, cảm nhận hơi ấm của mẹ, cậu bé từ từ mở mắt.
“Mẹ Hiểu Linh!”
Tiểu Thành như không tin vào mắt mình khe khẽ gọi.

Cậu bé đưa cái tay không bị cắm ống truyền đưa lên dụi mắt vì sợ mình đang gặp ảo giác.
Đỗ Hiểu Linh cầm lấy tay con, áp vào má mình, tay còn lại ra hiệu:
“Con không mơ, là mẹ đây.

Mẹ xin lỗi, mẹ ích kỷ đã không tìm con sớm hơn.”
“Đúng là mẹ rồi.” Tiểu Thành vui sướng reo lên.

Đôi môi khô khốc và tái nhợt cười toe toét khiến ai thấy cũng không khỏi đau lòng.
Lăng Tuấn Dương đứng bên ngoài cửa, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình muốn bảo hộ Đỗ Hiểu Linh bằng cách giữ cô lại, không cho cô tìm Tiểu Thành là anh đã sai rồi, anh đã xem nhẹ tình mẫu tử của hai người.
“Tiểu Thành!” Đỗ Hiểu Linh nức nở nói.
Tiểu Thành nhận ra mẹ có thể gọi tên mình, cậu bé mừng rỡ:
“Mẹ, mẹ gọi được hay sao? Có phải mẹ đi chữa bệnh không? Mẹ không phải là ghét Tiểu Thành mà bỏ rơi con đúng không?” Tiểu Thành hỏi dồn dập.


Nỗi sợ sâu kín trong lòng một đứa trẻ cũng nhanh chóng được bộc lộ.
Đỗ Hiểu Linh chỉ biết khóc ôm lấy con mình, tiếng nấc nghẹn ngào cùng nước mắt nhòe nhoẹt.
“Bác sĩ Lăng, người nhà bệnh nhân đang hỏi vì sao bác sĩ làm nhiệm vụ lâu thế, Lục tổng muốn xông vào đây.

Anh mau đưa cô ấy đi đi.” Một y tá vội vàng tới thông báo.
Lăng Tuấn Dương nhìn cảnh hai mẹ con đang quấn quýt thật sự không nỡ.

Nhưng không còn cách khác.

Nếu kéo dài Lục Thiếu Quân tới bắt gặp thì thật không tốt.
“Tiểu Thành, chú là bác sĩ Lăng, chú đang giúp mẹ cháu có thể nói chuyện trở lại được nên mẹ Hiểu Linh sẽ tạm xa Tiểu Thành một thời gian.

Rảnh rỗi mẹ sẽ tới thăm cháu.

Bây giờ mẹ Hiểu Linh phải đi rồi, cháu nhớ ăn uống đầy đủ đừng lo cho mẹ nhé.

Đây là số của chú, cháu cất đi, khi muốn gặp mẹ gọi cho chú là được.”
Lăng Tuấn Dương bước tới bên cạnh Tiểu Thành cẩn thận căn dặn.
Tiểu Thành nghe thấy như vậy sắc mặt lập tức mếu máo.

Cậu bé thật sự không muốn xa mẹ, bàn tay cầm chặt lấy tay Đỗ Hiểu Linh.
“Hiểu Linh, Thiếu Quân sắp đến rồi, nếu còn ở lại anh ta sẽ bắt gặp.”
Đỗ Hiểu Linh hoàn toàn không nỡ xa con.

Nhưng hung thủ muốn giết mình chưa điều tra được, lòng cô rất mâu thuẫn.

Cô chần chừ không đi.
“Tiểu Thành!”
Lăng Tuấn Dương không còn cách nào khác kéo tay Đỗ Hiểu Linh rời đi.

Theo lối cửa sau ra khỏi khoa nhi.
Lúc này Lục Thiếu Quân cũng vừa đi tới.

Anh mơ hồ nhìn thấy có ai đó đi từ phòng con trai mình ra hiếu kỳ đuổi theo.

Phát hiện ra người Trần Du Lan yêu hết lòng đang kéo một cô gái chạy đi anh nghi ngờ hỏi:
“Lăng Tuấn Dương? Cậu làm gì ở đây?”
Nghe tiếng anh, Lăng Tuấn Dương hoảng sợ kéo Đỗ Hiểu Linh chạy đi thật nhanh.

Chính anh cũng thấy bản thân mình quá ích kỷ.

Lăng Tuấn Dương là sợ Lục Thiếu Quân sẽ đưa Hiểu Linh rời xa khỏi anh.
Lục Thiếu Quân đuổi theo một lúc thì bóng dáng đã mất hút.

Trong lòng có phần mơ hồ.
“Đỗ Hiểu Linh? Đó chắc chắn là Đỗ Hiểu Linh!”
Bàn tay anh vô thức cuộn lại.

Anh kích động không thôi.

Suốt hai tháng trời tìm kiếm cô không rõ tăm hơi, có những lúc anh nghĩ đến chuyện không hay xảy ra khiến Lục Thiếu Quân triền miên rơi vào mất ngủ.

Lúc này lại thấy cô ở cùng Lăng Tuấn Dương anh không sao hiểu nổi.
“Liệu có phải mình hoa mắt không?”
Lục Thiếu Quân lần nữa nghi ngờ.

Như nhớ ra cái gì đó, anh vội vã gọi cho Lâm Duy Kiên.
“Lâm Duy Kiên, điều tra nhà họ Lăng cho tôi xem Đỗ Hiểu Linh có ở đó hay không.”
....
Lục Thiếu Quân như mất hồn suốt ngày hôm đó.

Lòng thẫn thờ khi nhận được tin tức từ Lâm Duy Kiên:
“Cậu chủ, cô Hiểu Linh quả thật sống trong nhà họ Lăng hai tháng nay.

Lăng Tuấn Dương xin nghỉ phép dài hạn chỉ ở trong nhà không ra ngoài.”
Nghĩ đến dòng tin nhắn anh nhận được vào ngày cô mất tích, nhớ lại bàn tay Lăng Tuấn Dương cầm lấy tay cô chạy trên hành lang bệnh viện, lại nghĩ đến việc bản thân đã khổ sở thế nào khi cô không có ở đây anh kích động đấm thẳng tay vào tường:
“Đỗ Hiểu Linh! Em giỏi lắm! Em lại ở bên cạnh hắn ta.”
Bàn tay anh rớm máu.

Nhưng anh hoàn toàn không để ý.


Anh nhìn quanh bốn phía căn nhà của Đỗ Hiểu Linh, từng đồ dùng mỗi ngày vẫn được anh lau sạch, anh nấu ăn trong bếp của cô chờ cô trở về để rồi nhận lại một trái đắng như vậy.

Anh thật muốn trút giận lên tất thảy.
“Rầm! Rầm! Xoảng!”
Lục Thiếu Quân như điên loạn đập phá.

Ánh mắt long lên sòng sọc y như thú hoang.

Nhìn anh thật sự khiến người khác hoảng sợ, cảm giác có thể giết bất cứ ai anh thấy lúc này.
“Lâm Duy Kiên, đi tới nhà họ Lăng!”
Lục Thiếu Quân gào lên, chân đạp văng cái ghế khiến nó đổ kềnh ra đất.

Anh bước thẳng ra khỏi căn nhà.
Tại nhà họ Lăng, Đỗ Hiểu Linh đang cực kỳ mâu thuẫn, cô ngồi ở một góc.

Lăng Tuấn Dương bước vào:
“Hiểu Linh, em ăn chút gì đi.

Như thế không ổn đâu.”
Đỗ Hiểu Linh quay nhìn Lăng Tuấn Dương, đưa tay nói:
“Anh Tuấn Dương, có phải em giấu Tiểu Thành ở lại đây là em đã sai rồi không?”
Nghe câu hỏi này của Đỗ Hiểu Linh, Lăng Tuấn Dương khẽ dao động, anh cất tiếng:
“Thời điểm đó em bị truy sát như vậy, ba em cũng đang ở trong hang hùm.

Nếu em trở về, em có thể lại bị giết, Tiểu Thành cũng rất có thể trở thành con mồi để bọn chúng dụ em.

Còn việc chữa bệnh, em xem hai tháng nay em tiến bộ không ít…”
Lăng Tuấn Dương nói mà trong lòng cũng tự cảm thấy hận chính mình.

Đúng là anh xuất phát từ nỗi lo cho cô.

Nhưng nếu như trong đó không có chút ích kỷ của bản thân mình, muốn giữ cô ở lại, tránh xa Lục Thiếu Quân thì anh đã không thấy hổ thẹn.
“Cậu chủ, không ổn rồi, Lục tổng tới cửa đòi người.”
Từ bên ngoài Mặc Kiều Vy xông vào hoàn toàn không bận tâm đến việc Lăng Tuấn Dương và Đỗ Hiểu Linh đang nói chuyện riêng.
“Lục Thiếu Quân?”
Lăng Tuấn Dương vừa nghe mặt trắng bệch hỏi lại.

Anh và Lục Thiếu Quân hồi nhỏ từng thân thiết cho tới khi Trần Du Lan xuất hiện.

Lăng Tuấn Dương càng hiểu Lục Thiếu Quân bao nhiêu thì càng lo lắng cho Đỗ Hiểu Linh bấy nhiêu.
“Vâng.

Người đã ở phòng khách rồi ạ.

Ông chủ lại không có nhà…”
Mặc Kiều Vy ậm ừ nói.
“Chuyện này để tôi giải quyết.

Hiểu Linh, em ở đây với Mặc Kiều Vy, đừng ra ngoài.”
Lăng Tuấn Dương không yên tâm quay lại nói với Đỗ Hiểu Linh lúc này đã kích động đứng hẳn dậy.

Nhưng cô không chịu ở lại.
“Để em ra gặp anh ấy.” Ánh mắt Đỗ Hiểu Linh vô cùng cầu khẩn.
Lăng Tuấn Dương thấy có phần mất mát, cuối cùng buông xuống:
“Thôi được, anh sẽ nói chuyện trước, lát nữa sẽ để Mặc Kiều Vy đưa em tới sau.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.