Đêm, là khi những đớn đau trong lòng cùng lúc ùa đến giày xéo tâm can mỗi người.
Đỗ Hiểu Linh khóc ướt đầm gối.
Sự thật đối với cô luôn khốc liệt, mà cô thì nhỏ bé và yếu ớt giữa đời.
“Con! Mẹ phải bảo vệ con! Mẹ không thể để con trở thành một đứa trẻ bị chính ba ruột nghi ngờ huyết thống, ở trong bụng mẹ mà sống dưới lưỡi dao.
Mẹ không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.
Không muốn tiếp tục nữa.”.
Truyện Mỹ Thực
Đỗ Hiểu Linh lau nước mắt.
Cô trở xuống dưới nhà một lần nữa và viết mấy chữ lên giấy đưa cho vệ sĩ tên Ngụy Tử Việt.
“Anh báo với Lục Tư Phàm, ngày mai tôi muốn gặp Tiểu Thành.”
Ngụy Tử Việt cầm lấy tờ giấy.
Anh ta đọc rồi liếc mắt nhìn lên thấy viền mắt của Đỗ Hiểu Linh sưng đỏ, lòng có phần thông cảm bèn nói:
“Cô Hiểu Linh, khóc không tốt cho thai nhi.
Cô vẫn nên tự bảo trọng lấy mình.
Nếu bản thân không biết yêu thương mình thì đừng mong chờ người khác sẽ tốt.”
Đỗ Hiểu Linh nghe lời này lập tức chấn động.
Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương.
Ngụy Tử Việt bối rối, biết mình nói lời không nên nói liền ngậm miệng lại, lúc quay đi anh ta nói:
“Cô yên tâm tôi sẽ chuyển lời cho cậu Tư Phàm.
Muộn rồi cô đi nghỉ đi!”
Đỗ Hiểu Linh khẽ gật đầu.
Cô nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Ngụy Tử Việt nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đè nén tiếng thở dài.
“Đúng là hồng nhan bạc phận.” Ngụy Tử Việt cảm thán.
Ngày hôm sau, Tiểu Thành đến căn biệt thự ngoại ô từ sớm.
Không rõ Lục Tư Phàm nhận được tin báo từ Ngụy Tử Việt thế nào mà anh chủ động tới trường xin cho Tiểu Thành nghỉ học một ngày, lệnh cho Hạ Quân Dao đưa cậu bé đến chơi cùng Đỗ Hiểu Linh.
“Mẹ Hiểu Linh, có phải con sắp có em không? Bà Quân Dao nói với con như vậy.
Chuyện này là thật phải không?”
Ánh mắt Tiểu Thành long lanh đầy hạnh phúc.
Đỗ Hiểu Linh thấy con trai tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô đưa tay ra hiệu:
“Đúng thế.
Trong bụng mẹ đang có một em bé.
Tiểu Thành sẽ thành anh trai tốt và yêu em đúng không?”
“Tất nhiên rồi.
Con muốn em gái.
Con sẽ bảo vệ em và mẹ.
Sau này không cho ai bắt nạt em.”
Tiếng Tiểu Thành vô cùng vô tư khiến những tâm sự giấu kín trong lòng Đỗ Hiểu Linh y như sóng cồn ngoài biển xô mạnh về bờ.
Cô cố nén lại những khúc mắc ấy nở một nụ cười.
“Tiểu Thành ngoan lắm.
Con là anh trai vĩ đại của em.”
Hạ Quân Dao đứng bên cạnh, chứng kiến một màn xúc động này không nhịn được hốc mắt cũng đỏ hoe.
Tiểu Thành tiếp tục líu lo:
“Mẹ Hiểu Linh, việc luyện nói của mẹ thế nào rồi?”
Đỗ Hiểu Linh hơi nhíu mày lại.
Cô quay người ra hiệu cho Hạ Quân Dao:
“Cô ra ngoài pha giúp cháu tách trà với ạ!”
Hạ Quân Dao cũng rất tinh tế.
Vừa nghe thấy thế liền mỉm cười gật đầu bước ra.
Bà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng, Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu:
“Tiểu Thành, con có phương thức liên lạc với bác sĩ Lăng phải không?”
“Vâng, con có ạ!” Tiểu Thành cất tiếng nói.
Đỗ Hiểu Linh đôi mắt vui mừng.
“Tiểu Thành, nếu như mẹ phải rời đi, con có muốn đi cùng với mẹ không?”
Tiểu Thành lập tức biến sắc, đôi môi nhỏ hồng của cậu bé mếu máo tội nghiệp:
“Mẹ đừng bỏ con đi mà.
Con hứa sẽ ăn ngoan, ngủ ngoan, mẹ đừng đi.
Mẹ có thể nói với bác sĩ Lăng mẹ sẽ học nói từ từ.
Tiểu Thành học cùng mẹ.”
Đỗ Hiểu Linh nhìn con trai, nước mắt vốn cố kiềm chế từ nãy đến giờ trào ra như suối.
Cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ của con trai.
“Tiểu Thành, ở đây không an toàn, em gái con trong bụng mẹ sợ rằng sẽ nguy hiểm.
Mẹ rời đi, nếu con không muốn xa mẹ, chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn.”
Đôi mắt của Tiểu Thành lập tức sáng rực rỡ.
Cậu bé vui mừng gật đầu:
“Con đồng ý.
Con sẽ đi cùng mẹ, sẽ bảo vệ em với mẹ.”
Trí óc ngây thơ của Tiểu Thành có thể không nghĩ được hết những gian khổ sau này sẽ phải gánh chịu cùng mẹ.
Nhưng bao năm qua, một đứa trẻ cũng có trái tim và nhận thức để nhận ra mẹ mình đã tổn thương đến thế nào.
Cậu bé không muốn mẹ khổ.
“Tiểu Thành, nếu đi cùng mẹ có thể sẽ không có nhà đẹp, cơm ngon.
Con bằng lòng chịu khổ chứ?”
Tiểu Thành nép vào trong lòng Đỗ Hiểu Linh, bàn tay nhỏ nhắn chạm nhẹ lên vùng bụng của mẹ mình mỉm cười nói:
“Nơi nào có mẹ và em, nơi đó sẽ là nhà!”
Đỗ Hiểu Linh thật sự xúc động.
Con trai đã lớn và hiểu biết hơn rất nhiều so với những tưởng tượng của cô.
Cô xoa đầu Tiểu Thành, lần nữa đưa tay ra hiệu vì thời gian này tâm lý của cô không ổn định, việc trị liệu giao tiếp gặp khó khăn.
Chỉ khi nào cô bỏ xuống mọi phòng ngự và bài xích cô sẽ nói được vài câu đơn giản.
“Vậy con giúp mẹ liên lạc với bác sĩ Lăng, nói rằng cuối tuần này mẹ con mình sẽ hẹn bác sĩ Lăng tại cửa sau bệnh viện số một Giang Thành.”
Tiểu Thành gật đầu.
Đỗ Hiểu Linh đang cược một nước cờ lớn.
Cô kéo cả con trai mình cùng muốn thắng trên bàn cờ này.
Nhưng phía trước là khó khăn, là vất vả, là cả những điều không ngờ sẽ chờ đón họ.
…
Đêm, Đỗ Tuyết Kỳ lái xe về phía ngoại ô.
Tới một đoạn đường vắng, cô ta đỗ lại.
Chỉ trong phút chốc, một người phụ nữ leo lên xe.
Chiếc mũ trùm che kín khuôn mặt.
“Cô chủ, tôi theo ý cô chủ, mỗi ngày đều bỏ một chút thuốc phá thai vào trong đồ ăn của cô ta.
Có lẽ không bao lâu nữa cái thai sẽ không giữ được.”
Đỗ Tuyết Kỳ ném cho đối phương một tập tiền, môi nhếch lên cười xảo trá.
“Đột nhiên tôi lại không muốn cô ta sảy thai dễ dàng như vậy.
Chuyện file ghi âm tôi thuê người giả giọng cô đã làm như lời tôi nói chưa? Biểu hiện của con câm đó thế nào?”
Vũ Đông Trúc lúc này bỏ mũ ra, hoàn toàn lộ mặt, vui vẻ ôm lấy xấp tiền rồi cất tiếng nói:
“Cô chủ yên tâm, tôi đã để cho cô ta nghe thấy, cô ta còn làm vỡ cả ly nước vì đau lòng.
Hừm.
Cô ta nghĩ mình là ai cơ chứ? Kể cả cô chủ có không làm cái file ghi âm đó thì Lục tổng có lẽ cũng đã sẵn mối nghi ngờ trong người rồi.”
Vũ Đông Trúc đúng là kẻ biết nói chuyện.
Đỗ Tuyết Kỳ lòng dịu đi không ít mặc dù cô ta biết Lục Thiếu Quân thực tế đã lựa chọn bảo hộ mẹ con Đỗ Hiểu Linh, cô ta vốn chẳng cam tâm cho nổi.
“Vậy, hôm nay cô ta có động thái gì không?”
“Hôm nay cô ta xin gặp cậu chủ nhỏ Tiểu Thành cả một ngày.
Lúc đó Hạ Quân Dao ở bên ngoài cửa, nhưng tôi đã kịp cài máy nghe lén.”
Vũ Đông Trúc vừa nói vừa cất tập tiền mặt vào trong người, đưa file ghi âm cho Đỗ Tuyết Kỳ vô cùng đắc ý.
Đỗ Tuyết Kỳ đón lấy máy ghi âm trong tay Vũ Đông Trúc, bật lên nghe ngóng.
Cô ta nở một nụ cười nguy hiểm.
“Tốt lắm! Những ngày này để ý kỹ cô ta.
Nhất định cô phải báo cho tôi nhất cử nhất động của con câm đó.”
“Vâng, nhất định ạ!”
Vũ Đông Trúc còn chưa nói xong Đỗ Tuyết Kỳ đã vẫy tay ra hiệu cho cô ta đi xuống khỏi xe.
Vũ Đông Trúc chỉnh lại mũ áo, lầm lũi theo hướng đường mòn trở về căn nhà ngoại ô.
…
Cuối tuần, Đỗ Hiểu Linh tới viện theo lịch khám thai trước đó.
Cùng đi với cô còn có Tiểu Thành.
Ngụy Tử Việt vừa là lái xe vừa là vệ sĩ hộ tống.
Đỗ Hiểu Linh không đi vào phòng bác sĩ như đã thống nhất theo lịch hẹn.
Cô theo lối sau đi về phía cửa phụ của bệnh viện.
Bàn tay run run nắm lấy tay Tiểu Thành.
“Tiểu Thành, bác sĩ Lăng nói là xe nào cơ?”
Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra hiệu cho con trai.
Tiểu Thành liền lấy trong túi áo ra một tờ giấy, trên đó cậu bé cẩn thận ghi lại số hiệu xe.
“Đây, mẹ ơi!”
Đỗ Hiểu Linh cầm lấy mẩu giấy từ tay con.
Nhìn đôi mắt long lanh vui vẻ của cậu bé lòng cô lại thấy xúc động bồi hồi.
Cô nhìn trước ngó sau, chắc chắn rằng không có ai bám theo hai mẹ con mới lại tiếp tục dắt tay con đi về phía trước.
Đỗ Hiểu Linh nhìn một hồi, phát hiện ra chiếc xe màu đen đỗ gần đó có biển số y hệt Tiểu Thành vừa viết.
Cô vội vã đi về phía đó.
“Cô là Hiểu Linh đúng không? Bác sĩ Lăng nhờ tôi đón cô.
Anh ấy nói sẽ tới sau.”
Từ trên xe, tài xế vừa thấy hai mẹ con đã bước xuống thông báo.
Đôi mày Đỗ Hiểu Linh hơi nheo lại có chút nghi ngại.
Nhưng chưa kịp phản ứng tài xế đã nhấc bổng Tiểu Thành đặt vào xe:
“Mau lên cô Hiểu Linh.
Nếu còn chần chừ nữa e rằng sẽ bị phát hiện mất.”
Đỗ Hiểu Linh bối rối.
Cô cũng bước theo lên xe.
“Tôi biết cô không nói được, vậy nên cô viết ra giấy trao đổi nếu cần gì nhé.”
Tài xế cất tiếng nói.
Ông ta đưa cho cô một tập giấy và một cái bút.
Đỗ Hiểu Linh nhanh chóng cầm lấy, viết nghi ngờ của mình ra giấy:
“Lăng Tuấn Dương đợi chúng tôi ở đâu?”
“Bác sĩ Lăng sẽ tới đón cô sau.
Trong điện thoại cô nhắn không có rõ.
Anh ấy chưa hiểu cô muốn đưa cậu chủ nhỏ đi chơi hay thế nào?”
Đỗ Hiểu Linh quả thật chỉ dặn Tiểu Thành nói Lăng Tuấn Dương chờ hai mẹ con sau cổng bệnh viện, không có nói với anh ý định của cô.
Câu hỏi của tài xế Đỗ Hiểu Linh một chút cũng không nghi ngờ.
Cô liền đưa giấy bút viết lại:
“Đợi đến khi tôi gặp anh ấy tôi sẽ trực tiếp nói cho anh ấy nghe.”
Tên tài xế nhìn qua tờ giấy, ông ta nhíu mày một cái rồi nhanh chóng lái xe đi.
“Vậy tôi đưa cô đi gặp cậu ấy trước nhé!”
“Được!”
Tiểu Thành lúc này ngồi phía sau kích động không thôi.
Trong trí óc ngây thơ của cậu bé vẫn còn đang rất hồi hộp về cuộc sống trước mắt cùng mẹ và em mình.
Cậu bé nói:
“Mẹ Hiểu Linh, chúng ta là không muốn để cho ba Thiếu Quân tìm thấy chúng ta sao? Nếu như vậy mẹ phải đưa Tiểu Thành đến nơi thật xa.
Có như vậy ba hay bà nội cũng không tìm được.”
Đỗ Hiểu Linh vội vã đưa tay bịt miệng Tiểu Thành lại.
Không biết có phải vì cô đang dẫn Tiểu Thành bỏ trốn hay vì lý do gì khác mà trong lòng cứ cảm thấy bất an không thôi.
Tại bệnh viện, Ngụy Tử Việt đứng bên ngoài hành lang khoa sản.
Là đàn ông nên anh ta cũng không dám tới quá gần phòng khám.
Chờ mãi vẫn không thấy Đỗ Hiểu Linh cùng Tiểu Thành đi ra, anh ta có phần lo lắng.
“Cô y tá, làm ơn tìm trưởng khoa phụ sản giúp tôi, tôi có đưa một cô gái tới gặp ông ấy.”
Vừa vặn lúc này Lăng Tuấn Dương cũng từ khoa thần kinh đi tới.
Vừa nhìn thấy Ngụy Tử Việt anh đã mơ hồ nhận ra đó là người nhà họ Lục.
“Xin hỏi, cô gái anh đang hỏi là ai?”
Ngụy Tử Việt lập tức phát hiện ra Lăng Tuấn Dương.
Anh ta bối rối quay đi.
“Bác sĩ Lăng, không có gì đâu!”
“Vậy anh có tìm người nữa không?” Cô y tá có phần kỳ lạ hỏi lại.
Ngụy Tử Việt lắp bắp:
“Tôi sẽ tự đi tìm.”
Nhưng anh ta vừa quay đi, Lăng Tuấn Dương đã túm lấy Ngụy Tử Việt, còn chưa kịp nói gì thì trưởng khoa sản đi tới.
“Cậu Ngụy, tôi có hẹn khám cho cô Hiểu Linh mà sao giờ vẫn chưa thấy? Cô ấy đâu rồi?”
Cả Ngụy Tử Việt và Lăng Tuấn Dương đều cùng lúc quay nhìn trưởng khoa Sản.
Ánh mắt hai người lập tức hiện lên vẻ lo lắng.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Ở một nơi cách đó khá xa, trong căn phòng nhỏ, Đỗ Tuyết Kỳ ném ra tập tiền xuống bàn.
Một gã đàn ông vội vàng cầm lấy xuýt xoa:
“Cảm ơn cô! Cảm ơn cô!”
“Mau xóa mọi dấu vết hack điện thoại tên họ Lăng đó đi.
Làm sạch sẽ một chút đề phòng cảnh sát tra ra được.”
“Yên tâm, yên tâm.
Tôi làm việc chỉ có yên tâm mà thôi.”
Đỗ Tuyết Kỳ cười nhếch môi một cái, bước ra khỏi căn nhà nát.
Ra đến xe, cô ta gọi điện thoại cho mẹ mình.
“Mẹ, mẹ sắp xếp thế nào rồi?”
“Phía Trịnh Nguyên Hưng đã ổn.
Chỉ cần khiến Lăng Tuấn Dương không can thiệp vào chuyện này thì cô ta bị luận tội nắm trong lòng bàn tay.
Tên họ Lăng đó đúng là phiền phức muốn chết luôn.”
“Không cần đâu mẹ.
Chỉ cần cho anh ta gặp con câm đó, anh ta có thể trở thành đồng phạm, vậy thì không có tư cách làm chứng ở tòa.” Đỗ Tuyết Kỳ tính toán nói.
Nhưng Vạn Như Ngọc lại không cho rằng như thế, bà ta lập tức phản bác.
“Thế lực nhà họ Lăng không đùa được.
Chỉ cần động đến Lăng Tuấn Dương nhà họ Lăng sẽ mời luật sư giỏi, vụ án này nhỏ thành lớn.
Chúng ta phải làm cho Lăng Tuấn Dương biến mất trong hôm nay, phong tỏa hoàn toàn tin tức với cả lão già Lăng Hạo Triết kia nữa.”
“Vậy thì không khó.
Lão Lăng Hạo Triết kia đã đi khảo sát nông trường chè nửa tháng rồi không phải sao?” Đỗ Tuyết Kỳ mỉm cười.
Cô ta lần nữa xuống xe, quay trở lại phía căn nhà nát của.