Trong bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên.
Chuông báo đỏ vẫn hiện trên cửa phòng ngăn bước mấy người bước vào.
Đỗ Hiểu Linh đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu.
Khuôn mặt xanh xao và ánh mắt đờ đẫn.
Bên cạnh cô là Lục Thiếu Quân và Lăng Tuấn Dương:
“Đỗ Hiểu Linh, Tiểu Thành sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá!” Lăng Tuấn Dương cất tiếng an ủi.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh cơ bản không nghe lọt tai.
Lục Thiếu Quân càng không biết nói gì.
Anh tựa vào bức tường gần đó, nhìn vào ánh đèn phòng cấp cứu.
Tâm trạng anh so với Đỗ Hiểu Linh cũng không khá hơn chút nào.
“Cạch!” Tiếng cửa phòng cấp cứu bật mở.
Lục Thiếu Quân khẩn trương bước lại, không đợi cho bất cứ ai nói gì anh đã cất tiếng trước.
“Bác sĩ.
Con trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra khỏi miệng thở dài nói:
“Cậu bé đã bị trúng độc trong thời gian dài.
Loại độc này thành phần rất đặc biệt, ngấm cả vào máu, chúng tôi tạm thời đang tiến hành lọc máu.
Nhưng tình hình không được khả quan.”
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe như sét đánh ngang tai.
Nếu không phải Lăng Tuấn Dương đứng đó ngay bên cạnh cô đỡ lấy cô thì cô sớm đã ngã quỵ.
“Không có biện pháp đẩy chất độc ra sao thưa bác sĩ?” Lục Thiếu Quân dồn hỏi.
“Độc tố rất phức tạp, ngoài lọc máu, rửa ruột thì chất độc còn ngấm vào các cơ quan khác.
Bây giờ ngoại trừ biết thành phần của độc và dùng thuốc giải thì không còn cách khác.
Đây là một loại dược của đông y, vốn đã thất truyền.
Chúng tôi cần thời gian phân tích thành phần.” Vị bác sĩ nói, khuôn mặt bất lực khổ sở.
Đỗ Hiểu Linh không khóc nổi, cô chỉ biết gọi khẽ con trai.
Lăng Tuấn Dương đỡ lấy cô, trong lòng cũng nặng trĩu.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!” Tiếng Lăng Tuấn Dương nói.
Bác sĩ rời đi rồi.
Lục Thiếu Quân thật muốn đón lấy Đỗ Hiểu Linh mà an ủi nhưng anh không có đủ dũng khí.
Anh nhìn vào trong phòng bệnh, con trai đang lọc máu và thở oxy ở đó, nhìn sang Đỗ Hiểu Linh ngã quỵ trong tay Lăng Tuấn Dương mà vô cùng đau lòng.
“Lục Thiếu Quân tôi muốn nói chuyện riêng.”
Đột ngột Đỗ Hiểu Linh quay sang phía Lục Thiếu Quân nói.
Thanh âm đầy vẻ lạnh lùng.
Lục Thiếu Quân ngây ra mất mấy giây, cuối cùng cất tiếng:
“Được.
Chúng ta đi!”
Lục Thiếu Quân chờ Đỗ Hiểu Linh đi trước, còn bản thân thì bước phía sau cô.
Lăng Tuấn Dương không dám can thiệp, chỉ biết nhìn theo.
Cả hai ra góc hành lang.
Lục Thiếu Quân tâm tình phức tạp nhìn cô.
Mới xa cách một khoảng thời gian, anh đã có cảm giác cô đã thành người khác, là người làm chủ mọi thứ, còn anh chỉ biết đuổi theo cô.
“Ai đã ra tay đầu độc Tiểu Thành?”
Thanh âm của cô rất lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương như ngầm nói rằng anh đừng hòng che giấu điều gì.
Lục Thiếu Quân mím môi nói:
“Là Đường Thanh Minh, mẹ của Lục Tư Phàm.”
Đỗ Hiểu Linh nhíu mày.
Những chuyện mới xảy ra gần đây ở nhà họ Lục cô cũng mới chỉ nghe qua.
Người phụ nữ tên Đường Thanh Minh này cô còn chưa có dịp gặp mặt đã ra tay với con trai cô.
Tất cả đều là nghiệp do một tay Tô Tố Như gây nên, nhưng người chịu lại là Tiểu Thành.
Nghĩ đến đây lòng cô sôi trào giận dữ.
“Nếu là bà ta vậy sao không ép bà ta khai ra loại độc đã dùng?”
Đỗ Hiểu Linh dứt khoát hỏi.
Lục Thiếu Quân đối diện với cô chỉ thở dài:
“Bà ta đã phát điên, căn bản không khai thác được gì.”
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe trong lòng càng thêm khó chịu, hy vọng lần nữa bị cắt đứt.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
“Chuyện này có liên quan tới mẹ anh.
Anh thử hỏi bà ta xem, loại độc này bà ta biết hay không biết?”
Lục Thiếu Quân kinh động.
Trái với mọi lần anh không phản đối hướng suy nghĩ của cô, dù chuyện này thật sự đả kích mẹ anh.
“Để anh đi tìm hiểu.” Lục Thiếu Quân nghèn nghẹn nói.
Bản thân anh cũng thấy phán đoán của Đỗ Hiểu Linh có lý.
Thậm chí còn thấy sao anh không nghĩ ra chuyện này sớm hơn chứ? Đường Thanh Minh uất hận mẹ anh như vậy có khi nào cũng làm cùng một cách thức? Nghĩ đến đây lòng anh lại rét lạnh.
Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
Lúc này anh không biết phải đối diện với Đỗ Hiểu Linh như thế nào cả.
Từ đầu đến cuối cô không hề chất vấn anh, không hề giận dữ với anh.
Nhưng mọi sự thành ra thế này đều là do anh và mẹ anh mang đến.
“Xin lỗi.” Lục Thiếu Quân nghèn nghẹn nói.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh chỉ lạnh lùng nhìn anh, đến cái nhíu mày cũng lười biếng phản ứng lại anh.
“Lục tổng! Lục Tư Phàm đã tỉnh!”
Từ phía xa Phạm Bảo Trung tiến tới cất tiếng thông báo.
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe thấy thế liền xoay người lại, không chờ Lục Thiếu Quân nói gì liền nói với Phạm Bảo Trung:
“Đưa tôi tới chỗ anh ta.”
Phạm Bảo Trung còn đang lưỡng lự thì Lục Thiếu Quân đã nói:
“Đưa cô ấy đi!”
Phạm Bảo Trung cúi người, đưa tay hướng về phía hành lang bệnh viện phía trước ra hiệu mời Đỗ Hiểu Linh.
Lục Thiếu Quân vốn muốn đi cùng cô nhưng sải chân cô lại bước dứt khoát và nhanh đến mức anh không kịp phản xạ.
Đỗ Hiểu Linh đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Lục Tư Phàm.
Anh ta lãnh một phát đạn chí mạng từ mẹ mình nhưng may mắn sống được.
Vừa thấy cô bước vào, mí mắt anh đã hơi động đậy, hơi thở vẫn yếu ớt.
“Bệnh nhân rất yếu, cơ bản chưa nói chuyện được đâu.” Cô y tá cất tiếng nói.
Nhưng Đỗ Hiểu Linh chỉ liếc mắt một cái rồi ra hiệu cho y tá đi ra.
Y tá vừa bước ra khỏi căn phòng, Đỗ Hiểu Linh trực tiếp đóng cửa lại.
“Tôi biết anh đang mệt, nên anh chỉ cần gật và lắc thôi.” Đỗ Hiểu Linh dứt khoát nói.
Lục Tư Phàm chớp mắt một cái ra vẻ đồng tình.
“Kẻ bỏ độc Tiểu Thành là Đỗ Tuyết Kỳ sao?”
Ánh mắt Lục Tư Phàm mặc dù còn mờ đục nhưng không giấu được bất ngờ.
Đỗ Hiểu Linh phán đoán nhanh nhạy hơn bản thân anh ta nghĩ.
Anh ta gật đầu.
Đỗ Hiểu Linh vừa nhìn thấy biểu hiện này liền mím môi kiềm chế cơn giận.
Cô vốn đoán Lục Tư Phàm nắm được chuyện này nhưng cô vẫn tin tưởng rằng anh ta sẽ không táng tận lương tâm để yên cho Đỗ Tuyết Kỳ ám toán một đứa trẻ.
Lục Tư Phàm muốn nói gì đó.
Nhưng miệng mũi anh ta đều là thiết bị trợ thở, dù ý thức đã tỉnh cũng không thể nào lên tiếng.
Đỗ Hiểu Linh hít một hơi hỏi tiếp:
“Đỗ Tuyết Kỳ dùng thuốc của mẹ anh đưa sao?”
Lục Tư Phàm lần nữa gật đầu.
Trong lòng cũng rất đau đớn.
Nghiệp chướng gây ra càng lúc càng nặng.
“Thuốc đó Tô Tố Như biết phải không?”
Lục Tư Phàm kinh động.
Những việc như thế này Đỗ Hiểu Linh cũng đoán được.
Anh ta vốn muốn thông tin cho cô, không ngờ bị thương thế này, còn chưa kịp nói.
Nhưng cô lại đã đoán ra được.
Lục Tư Phàm gật đầu một lần nữa.
Đỗ Hiểu Linh nhìn thấy phản ứng của anh liền cười lạnh một cái:
“Tốt lắm.” Cô nói xong thì quay người rời đi.
Lục Tư Phàm, trong một khoảnh khắc chỉ biết thì thầm trong miệng hai chữ: “Xin lỗi”.
Anh ta nhìn theo bóng dáng Đỗ Hiểu Linh khuất sau cánh cửa mà đau lòng kèm bất lực.
Đỗ Hiểu Linh vừa ra đến ngoài cửa thì Lục Thiếu Quân đã chờ sẵn ở đó.
Thấy cô, anh nói:
“Để anh đưa em đi!”
Đỗ Hiểu Linh không phản đối.
Muốn gặp Tô Tố Như lúc này e rằng chỉ có Lục Thiếu Quân có bản lĩnh giúp cô.
Đỗ Hiểu Linh bước theo Lục Thiếu Quân.
Chẳng mấy chốc đã về tới căn nhà họ Lục.
Sau một thời gian không về lại, căn biệt thự vẫn thế, vẫn khoác lên mình cái vẻ lộng lẫy để che giấu đi sự thối nát bên trong của nhân cách con người.
Đỗ Hiểu Linh nở một nụ cười lạnh.
Lần này ra tù, cô đã tự hứa sẽ thay đổi, cô không thể để kẻ khác áp bức mình, phải cứu con trai mình.
Tô Tố Như ngồi thẫn thờ bên cạnh bàn thờ nhà họ Lục.
Trông bà ta bây giờ rất đáng sợ.
Đỉnh trán được băng kín giấu đi một chữ “Thê” in trên đó.
Bàn tay đều được quấn băng, các ngón đã đứt lìa, sớm đã phế.
“Két…”
Tiếng cửa mở vang lên.
Tô Tố Như hé mắt nhìn ra.
Căn phòng rất tối, bởi vì cánh cửa mở mà ánh sáng rọi thẳng vào nơi bà ta đang ngồi.
Đỗ Hiểu Linh đứng giữa luồng ánh sáng, phẫn uất nhìn bà ta.
Chỉ mới mấy ngày Tô Tố Như trông già đi trông thấy.
Mái tóc đã bạc đi mấy phần, khuôn mặt khắc khổ, nhăn nheo, vặn vẹo.
Thấy cô, ánh mắt bà ta lộ vẻ kinh hoàng.
“Đỗ Hiểu Linh!”
“Chào bà! Tôi tới có việc.”
Đỗ Hiểu Linh cất tiếng nói trước sự kinh ngạc của Tô Tố Như.
Bà ta nhìn cô với đôi mắt mở lớn, lắp bắp xác minh:
“Cô biết nói?”
Đỗ Hiểu Linh cười nhếch môi một cái.
Nhìn sự thảm hại của Tô Tố Như, cô chẳng chút mảy may thương xót, trái lại còn có chút hả hê.
Nhưng sâu trong lòng cô là uất hận cùng cực.
Việc ác Tô Tố Như làm tại sao lại bắt con trai cô chịu đựng.
“Tôi đến là muốn hỏi bà thuốc độc năm xưa bà dùng để giết con của tình địch là thuốc gì? Có thuốc giải không?”
Tô Tố Như nghe xong thì kích động toàn thân, đồng tử co rút mạnh mẽ.
“Không cần xúc động thế đâu.
Tôi thấy buồn nôn lắm.
Mau nói đi, thuốc giải ở đâu? Tôi cần cứu Tiểu Thành.” Đỗ Hiểu Linh lạnh lùng nói.
Ánh mắt sắc bén nhìn Tô Tố Như vừa hận thù, vừa giễu cợt, lại thêm ý đe dọa.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ gặp bà ta trong hoàn cảnh như thế này, thậm chí vị thế của cô lại thay đổi hoàn toàn như vậy.
Hóa ra, cô đã cam tâm để người chà đạp.
Đó là sự ngu xuẩn của chính cô.
Lúc này cô nhìn Tô Tố Như cũng đâm ra hận bản thân mình.
“Tiểu Thành trúng độc đó hay sao?”
Tô Tố Như giữ lại chút bình tĩnh cho mình rụt rè hỏi.
Đỗ Hiểu Linh khẽ chớp mắt.
Lòng bà ta như sóng cuộn muốn vỡ òa.
Bà ta nức nở:
“Là tôi đã hại cháu tôi.
Tất cả là tại tôi.
Thằng bé ổn chứ? Nó ổn chứ?”
Tô Tố Như vừa khóc vừa nhớ lại từng lời Đường Thanh Minh nói khi đó.
Đúng.
Đường Thanh Minh đã nói như thế.
Đường Thanh Minh đã dùng cách của chính Tô Tố Như để hại Tiểu Thành.
“Tôi không cần sự hối lỗi của bà.
Tôi muốn hỏi thuốc giải ở đâu?”
Tô Tố Như nín bặt.
Đến thở cũng không dám thở mạnh nữa vì khí sắc Đỗ Hiểu Linh tỏa ra lúc này thật sự rất bức người.
Sự phẫn nộ của một người mẹ khi con cái bị tổn thương thật đáng sợ, giống như một con gà mái bình thường thì yếu ớt nhưng đối diện với diều hâu hay rắn độc ngoài việc che chở cho con thì nó cũng biết xù lông đe dọa và chiến đấu.
“Thuốc giải xin lão quét rác trên chùa Đại Quang!” Tô Tố Như cuối cùng cũng nói ra.
Nước mắt mặn chát lăn từ hốc mắt bà ta xuống.
Cái ác luôn phải trả giá.
Cuộc sống này vốn dĩ rất công bằng.
Nhân quả không chừa một ai.
Chỉ là nó thường đến muộn nên có những lúc bà ta nghĩ nó không bao giờ đến.
Tô Tố Như hối hận rồi.
Nhưng hối hận, có làm lại được không?.