Vợ Câm Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 75: Muốn Người Không Biết Trừ Khi Mình Đừng Làm





“Chúng ta quen nhau sao?” Đỗ Hiểu Linh vẫn là người nói trước.

Nhưng Trần Du Lan chưa trả lời thì Lăng Tuấn Dương đã bước tới bên cạnh cô và nói:
“Đây là bạn học cũ của Lục Thiếu Quân, có thể coi là thanh mai trúc mã.Chắc nghe tin Tiểu Thành ốm nên trở về thăm.”
Đỗ Hiểu Linh không bất ngờ khi Lăng Tuấn Dương lại biết quan hệ của cô gái trước mặt và Lục Thiếu Quân vì cô đã từng nghe Mặc Kiều Vy nói chuyện Lăng Tuấn Dương từng học với Lục Thiếu Quân mấy cấp học liền.

Cô gật đầu nói khẽ với Trần Du Lan:
“Cảm ơn cô! Lục Thiếu Quân ở bên ngoài.”
Đỗ Hiểu Linh rõ ràng là không muốn tiếp chuyện đối phương.

Trần Du Lan nhìn Hiểu Linh hồi lâu trong lòng có cảm giác tự mãn đan xen.
“Đây là Đỗ Hiểu Linh? Không ngờ cô ấy giống mình như vậy.”
Lòng vừa thầm nghĩ, Trần Du Lan phớt lờ lời nói của Đỗ Hiểu Linh, quay sang Lăng Tuấn Dương:
“Sao anh lại ở đây?”
Lăng Tuấn Dương liếc mắt về phía Đỗ Hiểu Linh một cái, nhận ra cô đang ngồi xuống ôm tay Tiểu Thành không để ý đến mình thì nói:
“Anh là bạn của Hiểu Linh.

Lục Thiếu Quân ở bên ngoài, em có thể ra gặp cậu ta.”
Lăng Tuấn Dương cũng nói chuyện với thái độ đuổi khéo Trần Du Lan.

Cô ta có chút không vui, nhưng vẫn nở một nụ cười:
“Vậy em ra ngoài gặp Thiếu Quân.

Em cứ nghĩ anh sẽ tới một đất nước nào đó để đi làm thiện nguyện, không ngờ lại trở về đây.”
Lăng Tuấn Dương nhíu mày một cái.

Anh nhớ đến tình cảnh hôm đó ở nước S, liền cười:
“Anh đã nói nếu như anh tìm được…” Nhưng câu nói lấp lửng chưa nói xong thì Trần Du Lan đã gạt đi:

“Em biết rồi.

Em ra ngoài gặp Thiếu Quân.

Cô Đỗ, hy vọng Tiểu Thành sớm khỏe lại.

Cô cũng đừng lo lắng quá.”
Trần Du Lan nói mấy lời với Đỗ Hiểu Linh rồi vội vàng đi ra.

Rõ ràng là cô ta chỉ hỏi thăm cho có mà thôi.

Nhưng Đỗ Hiểu Linh cũng không để ý.

Những chuyện xã giao thế này với cô rất phiền.

Cô dù đã gỡ bỏ được chướng ngại giao tiếp nhưng vẫn chưa mở rộng lòng mình mà kết giao.
Trần Du Lan bước ra khỏi căn phòng, Lục Thiếu Quân vừa thấy cô ta liền ngừng vài giây.
“Anh Thiếu Quân!”
Trần Du Lan vô cùng vui vẻ tiến lại:
“Em về rồi đây!”
Trước mặt anh là cô gái mà anh từng ngày nhớ đêm mong, không hiểu sao lúc này gặp lại anh lại như đang gặp một người bạn cũ vậy thôi, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Lục Thiếu Quân liếc nhìn về phía phòng bệnh của con trai, liền hỏi:
“Em vào gặp Tiểu Thành rồi à?”
“Vâng.

Em còn gặp Lăng Tuấn Dương ở đó.

Em đang muốn hỏi tại sao anh ấy lại ở đó đây.”
Vừa nghe đến Lăng Tuấn Dương, Lục Thiếu Quân không nhịn được khó chịu, trong lòng dâng lên cái cảm giác ghen tuông mà không thể nào phủ nhận được.
“Ừ.

Lăng Tuấn Dương và mẹ Tiểu Thành có quen biết nhau.”
“Ồ, ra là vậy!”
Trần Du Lan vừa nói vừa không bỏ sót bất cứ một chút biểu hiện nào trên gương mặt Lục Thiếu Quân, có thể thấy được anh khi nhắc đến Lăng Tuấn Dương không vui vẻ gì, trong lòng lại có phần hưởng thụ.
“Nhiều năm như vậy chúng ta đều không có thay đổi gì nhiều.” Trần Du Lan nói, ý tứ không quá rõ ràng nhưng nếu bận tâm một chút có thể nhìn ra.
“Không phải là đã già đi sao?”
Lục Thiếu Quân nói.

Đột nhiên anh hỏi:
“Lúc em vào phòng có thấy Hiểu Linh ăn đồ ăn chưa?”
Trần Du Lan hơi cau mày:
“Em không có để ý.

Sao thế?”
Lục Thiếu Quân lập tức cảm thấy bối rối.

Anh liền gạt đi:
“À không có gì.

Nếu cô ấy ăn xong rồi thì anh cho người dọn đồ mang về thôi.”
Trần Du Lan cũng chẳng để ý lắm mấy lời này.

Tâm trí vẫn còn treo ở trên người Lăng Tuấn Dương trong kia.

Cô nói:
“Trước khi đến đây em có qua nhà ông nội anh, quả nhiên bệnh tình cần phải giải quyết nhanh chóng.

Có lẽ mình em sẽ không giúp ích được nhiều.


Em đang tính em nhờ Lăng Tuấn Dương.”
Lục Thiếu Quân nghe Trần Du Lan nói thì trong lòng có chút không vui.

Anh kỳ thực không muốn nhờ đến Lăng Tuấn Dương một chút nào.
“Thôi nào, để tự em đi tìm là được.

Em sẽ nhờ anh ấy trên góc độ chuyên môn, không liên quan gì đến anh.” Trần Du Lan nhìn khuôn mặt khó coi của Lục Thiếu Quân liền hiểu.
Lục Thiếu Quân không biết phải nói gì, ậm ừ mấy câu rồi cho qua.
Mấy hôm sau, bệnh tình của Tiểu Thành cũng đã có nhiều chuyển biến, cậu bé có thể tỉnh táo nói chuyện trở lại.
Đỗ Tuyết Kỳ lòng có chút loạn, liền tìm đến nhà mẹ đẻ than vãn.
“Mẹ, thằng oắt ấy đã tỉnh rồi, không bao lâu nữa Lục Thiếu Quân sẽ đón con câm ấy trở về.

Con phải làm sao bây giờ?”
Đỗ Tuyết Kỳ khổ sở nhăn nhó, nước mắt cũng trực trào ra trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Hừ.

Đúng là không ngờ được thằng oắt đó phúc lớn mạng lớn.

Nhưng con yên tâm đi, mẹ đã điều tra rồi, con câm đó bây giờ bám dính như sam với tay họ Lăng kia, có khi nào nó sẽ không về nhà họ Lục nữa không?”
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Đỗ Tuyết Kỳ lóe sáng, cô ta nói:
“Như vậy thì tốt quá.

Chỉ sợ con câm đó lòng tham vô đáy, muốn được trở thành phu nhân nhà giàu nhất Giang Thành này thôi.”
Vạn Như Ngọc có phần bực bội khi nghe con gái nói.

Bà ta cũng không nhịn được mà than thở:
“Càng nghĩ càng tức, ngay cả chuyện ở nhà họ Đỗ cũng không suôn sẻ nổi.

Tên Đỗ Sơn Hải đó cứ ngáng trở hết chuyện này đến chuyện khác.

Bây giờ lại đến lượt con cũng gặp nguy cơ.

Có khi mẹ nên đi lễ chùa xin lộc một chút.”
Đỗ Tuyết Kỳ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn mẹ.

Chính cô ta cũng đang rất phiền.

Tiểu Thành đã khỏe lại, cô ta lại bị tước quyền làm mẹ hợp pháp.

Như vậy trong nhà họ Lục vị trí của cô ta cũng bị đe dọa.

Làm sao cam lòng cho được?
“Mẹ thử nghĩ cách giúp con xem sao.

Con đi về đây.

Thời gian này con không dám rời khỏi nhà lâu.” Đỗ Tuyết Kỳ vừa nói vừa đứng dậy.

Cô ta có chút vội vàng, đến túi xách cũng quên mà ra về.
Đỗ Tuyết Kỳ vừa đi được một lúc, Vạn Như Ngọc mới xoay người nhìn về phía con gái vừa ngồi, nhận ra Đỗ Tuyết Kỳ quên túi.
“Haiz.

Con nhóc này, lại quên túi.”
Vạn Như Ngọc cầm lấy cái túi của con gái trên tay mình.

Bất giác bà ta sờ vào cái gì đó ở quai xách.

“Cái gì đây?” Ánh mắt Vạn Như Ngọc lập tức biến đổi, đa nghi và hoảng sợ.
“Máy định vị?”
Vạn Như Ngọc vừa nhìn vào đó vừa thấy hết hồn.

Trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Bà ta vội vã gọi điện cho con gái.
“Tuyết Kỳ, con mau quay lại nhà đi.

Có chuyện gấp lắm.

Nhanh lên!”
Đỗ Tuyết Kỳ vừa nghe thấy thế cảm thấy sự lo lắng trong lời nói của mẹ mình thì không dám chậm trễ, quay xe lại nhà họ Đỗ.

Bước chân khẩn trương tiến vào nhà.
Kiều Thi Nhã ra mở cổng, miệng hớt hải:
“Cô chủ, sao vừa đi đã quay lại rồi ạ?”
“Tôi quên đồ.” Đỗ Tuyết Kỳ vừa nói vừa đẩy Kiều Thi Nhã sang một bên chạy nhanh lên lầu.
Kiều Thi Nhã bị đẩy mạnh suýt thì ngã nhưng lại chẳng lấy làm khó chịu.

Cô nhanh chóng truyền tin đi.
Lúc này, trên phòng mình, Vạn Như Ngọc kéo cái túi xách ra trước mặt con gái mình nói:
“Con đang bị kẻ nào đó gắn định vị.

Chắc chắn có người đã nghi ngờ con rồi.”
“Mẹ nói cái gì vậy?” Đỗ Tuyết Kỳ có chút không tin được.

Cô ta nhanh chóng cầm lấy cái túi xách của mình.

Ánh mắt lập tức thảng thốt.
“Ai đã làm chuyện này chứ? Mẹ! Liệu có thể là ai?”
Đỗ Tuyết Kỳ sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu.

Vạn Như Ngọc suy tính rồi nói:
“Chỉ có thể là Lục Thiếu Quân.

Ngoài cậu ta ra thì còn ai có năng lực ấy chứ.”
Đỗ Tuyết Kỳ bị dọa đến sợ ngây người, sống lưng rét lạnh.
“Sao anh ấy phải làm thế? Anh ấy đã phát giác ra cái gì sao?”
Đỗ Tuyết Kỳ có cảm giác như bình yên thời gian qua của cô ta tất cả chỉ là bình yên trước cơn bão.

Cô ta giống như một con heo được nuôi chờ ngày mổ thịt vậy.

Càng nghĩ càng sợ đến phát hoảng.
“Mẹ, con phải làm sao đây? Nhìn Đường Thanh Minh đó, đùng đùng bị tập kích đến bây giờ người không ra người.

Mẹ ơi, con sợ lắm!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.