Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 10: Hồi cuối



Edit: Lily_Carlos

Một tháng sau ——

Sáu giờ sáng, Tôn Gia Nhạc  và Quan Trần Như Ý chạy trên một con đường nhỏ, ánh nắng dần chiếu lên cơ thể hai người ——

Chỉ thấy hai người toát hết cả mồ hôi, vừa chạy vừa thở như trâu một tay còn đỡ thắt lưng trông vô cùng chật vật.

Quan Chính Bình vẫn ung dung theo sau hai người, hai người muốn giả vờ ngã để giả bộ bệnh cũng không được vì Quan Chính Bình nói bạn của anh mở một phòng khám tổng hợp ở gần đây, nếu chuyện họ giả vờ bệnh bị phát hiện cũng không xong.

Vì vậy, hai con người không ưa vận động là Tôn Gia Nhạc và Quan Trần Như Ý dìu nhau chạy đến nhà mới thôi.

Hai người cùng nhau ngã xuống ghế salon, cùng nhau biến thành hai pho tượng không hề muốn nhúc nhích.

"Con đi tắm đây." Quan Chính Bình hai người cười nói.

"Được." Tôn Gia Nhạc không còn hơi sức nói.

Quan Chính Bình huýt sáo rời đi, quả nhiên tâm tình anh lúc này rất tốt.

"Mẹ, có phải anh ấy phát hiện ra chúng ta lừa anh ấy nên mới chơi chúng ta như vậy không? Anh ấy biết rõ chúng ta có thể nằm thì không ngồi có thể ngồi thì không đứng mà vẫn bắt chúng ta leo núi như vậy." Tôn Gia Nhạc cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán, cô nghi ngờ tứ chi của mk sắp tàn phế đến nơi.

"Cũng không phải đâu..." Quan Trần Như Ý thở hổn hển nói.

"Vậy sao trong một tháng này cứ năm giờ sáng anh ấy lại gọi hai người chúng ta dậy leo núi?" Tôn Gia Nhạc đỡ eo, cô cảm giác cái cảm giác đau nhức này sắp làm cô bất tỉnh đến nơi: "Còn nói người bạn làm bác sĩ của anh ấy nói làm thế rất tốt cho người bệnh, rất nhiều người leo núi một thời gian sau đó tự mình khỏi bệnh."

"Phải leo mấy năm?" Quan Trần Như Ý liếc mắt: "Con đi tra viện dưỡng lão còn chỗ nào không ta muốn vào đó sống."

"Hàaa...!" Tôn Gia Nhạc cười to, cô cảm thấy cười một cái cũng hết hơi: "Mẹ, càng ngày càng thấy mẹ vui tính hơn rồi. Thảo nào tiểu Phi luôn muốn tìm mẹ nói chuyện."

"Tóm lại, con tìm cơ hội thăm dò Chính Bình đi. Con là người bên gối của nó, nó mà có gì khác thường con phải biết đầu tiên."

"Anh ấy quả thật có chút không đúng!" Tôn Gia Nhạc cầm khăn lông che khuôn mặt đỏ bừng của mình, cô không dám nói anh ấy đột nhiên rất nhiệt tình đêm nào cũng làm cô cho đến khi cô khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi.

Cuối cùng cô bị làm đến mức mệt mỏi, chưa kịp ngủ no giấc thì lại bị anh ấy kéo đi leo núi. Chỉ có trời mới biết cô muốn đi Chẩm Đầu Sơn(cái gối) đến thế nào.

"Nó thế nào?" Quan Trần Như Ý tò mò hỏi nói.

"Dù sao thì anh ấy cũng có vấn đề." Tôn Gia Nhạc không có mặt mũi nhiều lời ép buộc nói: "Chờ sau khi ăn no uống đủ con sẽ đi hỏi anh ấy, con không muốn hai người chúng ta từ quỷ lười biến thành quỷ chết đâu."

"Nói thật hay, phải dựa vào con rồi." Quan Trần Như Ý cười với cô sau đó tiếp tục ngồi phịch trên salon.

Tôn Gia Nhạc lê chân trở về phòng thì nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, vì thế cô nhanh chóng chạy đến phòng tắm đối diện tắm thật nhanh.

Khi cô trở về phòng thì thấy Quan Chính Bình đang ngồi trước bàn check email.

Đây là thói quen từ trước đến giờ của Chính Bình —— sáng sớm anh sẽ mở email kiểm tra công việc của công ty, sau đó lại đọc tin tức về bất động sản. Khi anh ấy đứng dậy đã là hai giờ chiều rồi.

Tôn Gia Nhạc nằm sấp sau lưng anh, cô đặt cằm lên vai anh cố ý quấy rầy.

"Chồng ơi." Cô cắn lỗ tai anh nhìn tin tức trước mặt: "Phương án thiết kế mới? Còn là ý tưởng cho làng du lịch, có hay như vậy sao?"

"Em nằm trên người anh như vậy chứng tỏ lượng vận động buổi sáng của em không đủ đúng không?" Anh quay đầu lại nhìn cô cười như không cười nhếch mép.

Tôn Gia Nhạc thấy mái tóc của anh vẫn có chút ẩm ướt, tóc mái che trán và lông mày trông rất là phong lưu, đôi mắt đen ngạo nghễ hấp dẫn cô, hoàn toàn không giống như khi làm việc làm cho trái tim cô không ngừng đập nhanh hơn.

Nhưng mà cô cũng không muốn chết vì túng dục quá độ đâu cho nên chô nhảy lùi lại dùng hai tay che ngực.

"Đủ rồi! lượng vận động từ trước đến này đều không bằng lượng vận động trong tháng này đâu." Cô lớn tiếng nói.

"Vậy tại sao còn tới trêu chọc anh?" Quan Chính Bình sải bước đến bên cạnh cô ánh mắt vẫn có ý cười.

"Đại nhân oan uổng, xin bỏ qua cho tiểu nữ tử." Tôn Gia Nhạc liên tiếp lui về phía sau, cô còn giơ tay lên biểu hiện bản thân đã đầu hàng bi thảm nói: "Em tới đàm phán —— xin hỏi đợt vận động buổi sáng này của hai người chúng ta khi nào mới kết thúc? Chúng ta đã mệt muốn chết rồi."

"Đợi đến khi mẹ đồng ý đến bệnh viện của bạn anh kiểm tra sức khỏe, nếu thực sự hồi phục rồi thì hai người có thể phục hồi cuộc sống trước kia." Anh khoanh tay đứng trước mặt cô nói.

Trời muốn diệt cô sao? Bây giờ trang thiết bị đều rất hiện đại nếu kiểm tra ra trước kia bà bà không hề bị ung thư làm sao bây giờ!

Nghĩ đến việc những ngày thiếu ngủ này mãi mãi không kết thúc, hai đầu gối của Tôn Gia Nhạc bỗng mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đất may mà anh đỡ cô kịp thời.

Cô suy yếu vô lực nói: "Đối với bệnh nhân thì chuyện nghỉ ngơi cũng rất quan trọng."

"Anh cảm thấy gần đây sắc mặt của mẹ rất tốt đúng là sắp khỏi bệnh rồi." Hai cánh tay khoanh trước ngực vẫn làm ra vẻ ung dung như cũ.

Tôn Gia Nhạc nhìn anh bình tĩnh như vậy chân mày không khỏi nhíu lại.

Chuyện này có gì đó không đúng!

Từ khi nào anh không thèm để ý đến bệnh tình của bà bà như vậy? Nhìn qua thì thấy anh ấy đã bỏ xuống hoàn toàn rồi. Quan trọng nhất là tại sao anh ấy không thèm lo lắng bệnh tình của mẹ sẽ trở nặng hơn?

"Anh đã biết?" Cô buột miệng nói.

"Em cứ nói đi?" Đôi mắt đen của Quan Chính Bình chợt nhíu lại, anh nghiêng người về phía trước rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.

"Anh đã biết!" Tôn Gia Nhạc càng kinh ngạc hơn, cô cố ý đẩy cánh tay anh ra xoay người định chạy.

"Em ngồi xuống đây nói chuyện cho rõ ràng." Quan Chính Bình xách cô qua đặt lên ghế salon bản thân thì đứng đằng trc nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tôn Gia Nhạc run rẩy, cô hết cách cho nên đành phải thành thật khai báo toàn bộ.

"Hai người còn lợi hại hơn anh nữa, diễn lâu như vậy, lương tâm hai người không đau sao?" Quan Chính Bình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô nghiến răng nói.

"Ngày thứ hai sau khi kết hôn em mới biết, hơn nữa thân thể mẹ khỏe mạnh là chuyện tốt cần gì phải so đó chứ? Huống hồ nếu như mẹ không làm như vậy thì hai chúng ta cũng không được ở bên nhau như thế này?" Tôn Gia Nhạc ôm tay anh vội vã giải thích.

"Anh biết rõ cho nên anh mới khong xuống tay quá nặng."

"Hừ! Mỗi ngày em và mẹ phải chạy đến mức phun ra mà tính là không ra tay quá nặng à?"

Cô giơ tay lên muốn đấm anh một cái, nhưng trong nháy mắt hai cổ tay cô bị giữ lại đặt len đỉnh đầu, đôi mắt đen của anh áp sát đến trước mặt cô.

"Vẫn không bằng hai người chơi anh đâu."

"Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, anh đại nhân đại lượng xem một nhà chúng ta vui vẻ như vậy tha thứ cho hai người chúng ta được không." Đôi tay cô bị kìm chặt lại cộng với đôi mắt chồng cô còn đang bốc lửa, cho nên cô không dám lộn xộn chỉ gượng cười làm hòa.

"Xin hỏi ông chồng thông minh nhất thế giới, sao anh biết sự thật vậy?"

"Tháng trước anh vô tình nghe được lúc đi thăm ban." Anh trầm mặt nói.

"Trời ạ, làm sao anh có thể nhịn lâu như vậy?"

"Không mạnh như hai người." Anh liếc mắt nhìn cô: "Kẻ đáng ghét nhất là em đấy, biết rõ anh lo lắng như thế nào còn trợ trụ vi ngược."

"Được rồi, em thừa nhận em có chút xấu xa. Thứ nhất, em thấy mẹ diễn tốt quá nên mới muốn hùa theo, thứ hai em muốn xem mẹ có thể kết thúc chuyện này một cách êm đẹp hay không." Tôn Gia Nhạc thấy khuôn mặt của anh ấy vẫn không thay đổi vẫn nhìn cô chằm chằm thì ăn vạ: "Tóm lại, em nhận sai! Vậy anh muốn như thế nào đây? Chẳng lẽ anh muốn gọi mẹ tới để đối chất hả?"

"Không cần, anh thấy bà ấy diễn rất vui vẻ, anh sẽ để bà ấy diễn tiếp là được. Anh không thể quát mắng bà ấy được, nếu làm như vậy quan hệ giữa anh và mẹ sẽ càng thêm hỏng bét mà thôi." Quan Chính cứng ngắc nghiêng mặt qua một bên nói.

"Nếu như anh có thể thật sự nghĩ như thì thật tốt quá mọi sự đại cát thiên hạ thái bình." Tôn Gia Nhạc giãy dụa muốn bỏ tay xuống nhưng anh vẫn không bỏ tay ra: "Anh yêu, có thể thả em ra chưa? Em không phải đầu sỏ mà, em cũng là người bị hại đó."

Cô mím môi, đôi mắt to tròn nháy mắt với anh.

"Cái người bị hại này cuối cùng lại đi hại người, anh mới là cái người vô tội nhất đây này." Anh buông tay cô ra tức giận nhìn cô.

"Cho nên?" Cô ngập ngừng nhìn anh.

"Anh rất giận mẹ nhưng không thể phát giận được! Anh cũng rất giận em, rất muốn quát em nhưng anh cũng không làm được! Vì hai người là người thân và là người quan tâm anh nhất. Cho nên, anh chỉ có thể phát tiết cơn giận tại đây, bằng không thì anh biết làm thế nào nữa!"

Quan Chính Bình gào thét xong quay lưng về phía cô sau đó đi đến trước cửa sổ.

Tôn Gia Nhạc thấy anh tức giận đến vậy thì vội vàng chạy nhanh đến trước mặt anh.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Cô ôm lấy gương mặt anh nói liên tục: "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh."

"Được rồi, đừng nói nữa lại đau họng bây giờ." Anh giơ tay lên che miệng cô, sự lạnh lùng trên mặt anh dần tan đi.

"Vậy anh đừng tức giận nữa có được không, từ nay về sau em sẽ yêu anh nhiều hơn có được không?" Cô ôm hông anh ngọt ngào nói.

"Tình yêu của em đối với anh còn có thể tăng thêm một lần tức là trước đó em không yêu anh nhiều lắm." Anh tức giận trừng mắt nhìn cô.

Tôn Gia Nhạc nghe thấy thế lưng liền đổ mồ hôi lạnh, cô vội vàng ôm lấy cổ anh, sau đó gần như đu cả người trên người anh.

"Đây chỉ là nói tượng trưng thôi mà. Anh cũng biết em yêu anh nhiều như thế nào mà, ngay cả khi anh cần cái mạng này em cũng có thể cho anh mà không thèm chớp mắt một cái..."

"Không được nói những lời xui xẻo này." Anh quát khẽ cô một tiếng.

"Nếu không chúng ta làm chút chuyện may mắn có được không." Tôn Gia Nhạc đột nhiên mở mắt kinh ngạc lay tay anh: "Thật kinh ngạc, em không cần phải nghĩ —— vì tất cả những chuyện xung quanh hai chúng ta đều thuận lợi như vậy!"

Quan Chính Bình nhìn biểu cảm phong phú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khóe môi anh giật một cái bất chợt ngửa đầu lên cười to.

Cô mang đến cho cuộc sống của anh những tiếng cười, cô làm cuộc sống của anh trở nên hạnh phúc, bây giờ mỗi ngày của anh đều rất vui vẻ, anh còn phải cảm ơn cô ấy chứ làm gì có tư cách tức giận đây?

Tôn Gia Nhạc thấy anh cười mới yên lòng.

"Thế mới được chứ." Cô nhón chân lên hôn lên đôi môi của anh.

"Cám ơn." Anh hôn lên khuôn mặt cô nhẹ giọng nói.

"Sao bỗng nhiên lại khách khí đến như vậy?" Cô dùng chóp mũi chà lên mặt anh.

"Vì sau đó anh sẽ không khách khí với em nữa." Anh vừa cắn môi cô đôi tay lại vòng qua hông cô.

"Đại Vương, tha mạng. Có thể tạm ngừng một ngày được không? Hôm nay em leo núi mất hết sức rồi." Cô dựa đầu vào hõm vai của anh.

"Tạm thời tha cho em một cái mạng." Quan Chính Bình cười, anh nhẹ nhàng ôm eo cô đặt lên giường: "Thời gian này khổ cho em rồi."

Cô thoải mái nằm trong ngực anh cảm thán lâu rồi bọn họ chưa ngủ một cách đơn thuần như thế này. Chồng cô đúng là quá nhiệt tình mà!

Nhưng mà sao sự nhiệt tình này của anh ấy không hề bị gián đoạn chứ? Ít nhất bà dì của cô nên đến rồi mới phải...

"Ngủ một giấc thật ngon thôi." Quan Chính Bình đặt cô lên giường kéo chăn muốn đắp cho cô.

Tôn Gia Nhạc bật dậy sau đó khổ sở suy nghĩ.

"Chồng ơi hình như bà dì của em chưa tới." Đôi môi cô hơi run rẩy nói.

Quan Chính Bình kinh ngạc nói: "Em chắc chắn chứ?"

"Em không xác định."

"Chúng ta đi bệnh viện." Quan Chính Bình nghiêm mặt ôm cô lên.

"Chậm đã."

"Chậm cái gì! Chuyện này còn có thể chờ hả? Đáng chết, gần đây anh còn bắt em leo núi nữa lỡ có chuyện gì thì sao..." Sắc mặt Quan Chính Bình bắt đầu trở nên trắng bệch anh muốn nhanh chóng bước ra ngoài.

"Này, ít nhất anh phải đổi áo ngủ đã chứ!"

Quan Chính Bình ngây người ra sau đó mới nhớ bản thân còn đang mặc áo ngủ.

Tôn Gia Nhạc cười cười nhìn bộ dáng không biết làm sao của anh, cô lại nhớ đến bộ mặt lạnh lùng trong lần gặp đầu tiên của anh, anh vì cô mà thay đổi rất nhiều.

"Chồng ơi, em yêu anh." Đôi mắt cô chợt đỏ lên nói.

"Anh biết rồi, nhưng em phải nhanh đi khám thôi." Quan Chính Bình cau mày nói, anh đặt cô lại giường nói: "Em thay quần áo nhanh lên, đợi một chút anh bế em đi khám bác sĩ."

Tôn Gia Nhạc trợn mắt há mồm sau đó cô vùi đầu vào trong chăn cười to.

Cô "có thể" mang thai, cũng đâu phải gãy chân chứ!

Bây giờ anh ấy quay mòng mòng như vậy, sau này anh ấy phải học cách làm ba như thế nào.

Mà cô rất muốn nhìn thấy cảnh tượng đó!

Tôn Gia Nhạc thay xong quần áo ngồi trên salon chờ chồng yêu tới bế đi.

Một phút sau chồng cô lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

"Nhanh lên một chút, anh gọi thư kí giúp anh đi lấy số rồi." Anh bế cô lên sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tôn Gia Nhạc cười ôm cổ anh, dừng sức ôm anh một cái.

"Yên tâm, không sao đâu có em ở đây mà." Cô lớn tiếng nói.

Quan Chính Bình dừng bước lại, nhìn cô gái đang tươi cười trong ngực bỗng nhiên anh cảm thấy vô cùng cảm động.

"Đó cũng là lời anh muốn nói." Anh bình tĩnh nhìn cô nhỏ giọng nói.

"Em rất yên tâm, vì vậy em mới trao cả bản thân và trái tim mình cho anh." Tôn Gia Nhạc ôm cổ của anh cười nói.

Quan Chính Bình ôm chặt cô, sải bước đi xuống cầu thang. Thành thật mà nói, bất luận cô có mang thai hay không thì cuộc đời của anh đã rất hạnh phúc rồi. Bởi vì ——

Anh có cô gái này. Cuộc đời này của anh cũng đủ rồi.

【 Hết trọn bộ 】

Lời cuối sách(cái này mị không ed đâu)

Mấy năm trước, một người bằng hữu của ta trước khi cưới được tuyến dịch lim-pha ung thư, sống chết trước mắt đi một lượt. Hôm nay mặc dù tay chân quanh năm lạnh lẽo, thân thể cũng vẫn dễ mệt mỏi cùng đau đớn, nhưng ít ra tất cả làm việc và nghỉ ngơi như thường, người cũng thanh lệ vẫn như cũ.

Ta bội phục nàng cùng nhau đi tới  dũng khí cùng ở trên tâm lí  điều thích, nhất là ở biết nàng phải đối mặt nhiều như vậy trị liệu cùng đau khổ sau.

Lý Y Sư 《 ta kiếm ba mươi năm 》, là ta người bạn này tùy thân mang theo trên người khích lệ chính nàng sách. Sách này là Lý Phong thầy thuốc trong người vì tuyến dịch lim-pha ung thư người bệnh cùng bác sĩ thân phận đôi, viết ở dưới tâm lộ lịch trình. Tất cả đối với khỏe mạnh hứng thú người, cũng có thể tìm đến vừa nhìn. Ta nghĩ, quý trùng sinh mạng, tự chăm sóc mình tốt, luôn là mỗi người cũng nên làm xong đầu đề.

Vốn là, chính ta tại đặt ra quan Trần Như Ý nhân vật này thì vốn định để cho nàng rời đi. Nhưng, ta sợ ta hạ bút hạ được quá nặng nề, nhất là ở bằng hữu của ta chống ung thư sau khi thành công, ta cảm thấy được tất cả đều có ánh sáng bầu không khí mới. Cho nên, quyết định đem bệnh tình cái đó bộ phận dùng một loại ngoạn tiếu đích, phương thức đạm hóa nó. Dù sao, ta muốn viết trọng điểm là ở nhiều hơn làm bạn người yêu.

Thời gian trước, ta nguyên bản là yếu ớt dạ dày lại bị ta náo động lên vấn đề, đến nay vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Chỉ là, lúc này  tình trạng càng thảm thiết, ta vì vậy quyết định hảo hảo đối mặt thân thể của ta, tận lực ăn ít một chút miệng của ta bụng rất tham yêu, nhưng thân thể thật ra thì rất không thích cao dầu trơn cao kích thích thức ăn, để tránh lại tăng thêm dạ dày  gánh nặng.

Thời gian này, cũng ở đây luyện tập qua một loại để cho mình an tâm cuộc sống. Ta ăn để cho ta thoải mái thức ăn, nhắc nhở mình tận lực qua dễ làm ở dưới mỗi một khắc, tận lực không làm cho mình có phần để lại hám. Dĩ nhiên, tất cả đều vẫn còn ở trong học tập, nhưng ta biết vai của ta cảnh bắt đầu từ từ buông lỏng, ta muốn đây là thân thể ở thay ta cố gắng lên tần số, cho nên ta còn muốn tiếp tục cố gắng lên.

Cuối cùng, cũng chúc phúc tất cả mọi người có thể tìm tới cùng mình hòa bình lẫn nhau phương thức sao!

- -- ------oOo---- -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.