Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 4-2



Quan Chính Bình nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Chỉ hi vọng là như thế”

Bởi vì lo lắng bệnh tình của Quan Trần Như Ý, hai người quyết định hôn lễ là vào một tháng sau.

Họ tuyến bố với bên ngoài là họ gặp nhau ở làng du lịch, sau đó “nhất kiến chung tình”*, hôn lễ chỉ mời người thân và bạn bè tốt, mà mọi việc lớn nhỏ trong hôn lễ thì đều giao cho công ty tổ chức hôn lễ xử lí.

Bởi vì chuyện vui này, Quan Trần Như Ý đã xuất viện giống như là tìm lại được mục tiêu sống, mỗi ngày lượng cơm ăn được cũng nhiều hơn không ít, đôi môi cũng đã có chút huyết sắc. Có lúc Tôn Gia Nhạc còn nghe dienndan lequy don thấy bà ở trong phòng cười “haha”, giọng nói đầy sức sống giống như là người không có bệnh vậy.

Quan Chính Bình vì thế mà vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều khẩn cầu kì tích xuất hiện.

Mà Tôn Gia Nhạc vì tổ quay phim đang quay cảnh nữ chính chết, không muốn phá vỡ bầu không khí bi thương thật vất vả mới gây dựng được nên tam thời không nói ra chuyện kết hôn. Chỉ nói với mọi người là cô có bạn trai rồi, cũng không có để Quan Chính Bình lộ mặt.

Mỗi ngày khi vừa làm xong công việc cô liền vội vã chạy như bay đến nói chuyện với mẹ Quan.

Cô thích ở một chỗ nói chuyện trời đất với mẹ Quan, cũng càng lúc càng thưởng thức Quan Chính Bình.

Bởi vì thân tình của ba mẹ khiến trái tim cô lạnh lẽo, cho nên đối với tấm lòng yêu thương mẹ và chăm lo cho gia đình của người đàn ông máu lạnh

Như Quan Chính Bình càng cảm thấy hết sức cảm động, quyết định có thể giúp bao nhiêu sẽ giúp bấy nhiêu.

Nhưng mà, cô giúp Quan Chính Bình, ông trời lại không giúp cô.

“Ông trời à, ông giúp đỡ chút đi, tôi cũng không tệ, sao ông lại đối xử với tôi như vậy?”. Trưa hôm nay, Tôn Gia Nhạc ở trong phòng nghỉ của tổ quay phim ở làng du lịch Song Lâm, kêu to với bên ngoài cửa sổ.

Ngày hôm nay, là ngày thứ hai tổ quay phim tiến vào quay ở làng du Song Lâm.

Hoàng lịch cho thấy hôm nay mọi chuyện êm đẹp, hết lần này tới lần khác tất cả mọi chuyện với cô đều không như ý!

Phó đạo diễn Đỗ Tuấn ngày hôm qua không có thông báo bất cứ cái gì, bởi vì đạo diễn Lại Tiểu Phi ngoại tình khiến Đỗ Tuấn tức giận tới mức bỏ đi.

Cho nên…

Vỗn là diễn viên nên đến thì không đến! Tổ quay phim cũng không biết nên chuẩn bị bối cảnh như thế nào! Đạo cụ thiết bị đều trở thành vô ích! Sau đó, Lại Tiểu Phi làm ổ trong phòng vì thói quen bắt cá hai tay của mình mà khóc rống.

“Shit, shit, shit, Tiểu Phi chết tiệt! Quay phim đã lửa đốt tới mông rồi anh còn có thể ngoại tình! Anh không thể đợi quay xong sau đó mới để cho hormone của của mình mất khống chế sao? Bây giờ khiến “nửa kia” của mình đồng thời là phó đạo diễn tức giận bỏ đi, đối với anh có chỗ tốt gì?”

Tôn Gia Nhạc cầm lên một cái gối mãnh liệt đánh, sau khí đánh đến thở hồng hộc cô mới có thể khống chế tâm tình mình.

Không được, cô là Tôn Gia Nhạc, là người có trách nhiệm. Cô là người đã vỗ ngực nói với mọi người, bộ phim này nhất định khiến Tôn Gia Nhạc cô trở nên nổi tiếng.

“Lại làm ầm ĩ thành tình huống như vậy thêm lần nữa tôi cũng bỏ đi luôn, để cho anh thu dọn cục diện rối rắm này!”. Tôn Gia Nhạc diẽn dàn lê quý đôn nhìn không được mà căm giận vỗ bàn một cái: “Sau này nếu tôi còn nói thêm một lần “Không có việc gì, yên tâm” thì tôi sẽ đổi tên thành Tôn đầu to!”

Tôn Gia Nhạc không để ý dạ dày hơi đau, cầm lấy cà phê đen trên bàn uống một hơi cạn sạch, sau đó càm lấy sổ liên lạc, nghiên cứu hết tất cả, sau đó bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại.

Đầu tiên phải viết thông báo ngày mai, thuận tiện hỏi thăm một số người buổi chiều rảnh rỗi xem có thể tìm đủ người hay không, ít nhất phải quay được một cảnh.

Thật vất vả, sau khi gọi hơn mười cuộc điện thoại cô rốt cuộc làm xong thông báo buổi chiều.

Sau đó, miệng cô ngậm kẹo vọt tới trước mặt đạo diễn Lại Tiểu Phi, bắt đầu đem tính nghiêm trọng của sự việc, sự chờ mong của mọi người, trách nhiệm xã hội đến vinh dự cá nhân… tất cả đều đổ lên người anh ta, cũng lệnh cho anh ta nhanh chóng củng cố cảm xúc quay phim, nếu không liền rời khỏi giới điện ảnh.

Sau khi Tôn Gia Nhạc mắng chửi người, lại chạy đến phòng khách sạn sẽ là phòng làm việc ngày mai.

Cô tháo trâm cài tóc, đá văng giầy, ngồi xếp bằng trên thảm, mệt đến thiếu chút nữa tan thành vũng bùn.

Nhìn đồng hồ một cái, phát hiện đã hai giờ chiều mà bụng cô vẫn đang trống rỗng, chuyện phải làm phía sau còn rất nhiều.

Cô đành dùng cánh tay do đói bụng mà phát run lấy ra một thanh chocolate từ trong ba lô, hai ba miếng liền giải quyết, chỉ vì bổ sung năng lượng, không để mình bị đói.

Cốc cốc…

“Gia Nhạc, Hoàng tiểu thư của công ty xây dựng Song Lâm tìm cô”. Ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư kí trường quay.

Hoàng tiểu thư là ai? Cô có thể không gặp không? Người liên lạc của công ty xây dựng Song Lâm đổi rồi sao? Tôn Gia Nhạc vuốt dạ dày bắt đầu căng như cục đá, dốc sức liều mạng hít sâu.

“Mời cô ấy vào”. Tôn Gia Nhạc ép buộc mình đứng dậy. mở ra một bộ dáng tươi cười.

Cửa mở ra, bay vào một cỗ mùi nước hoa dắt đỏ, một người mặc âu phục hiệu Channel, vai đeo túi hiệu Channel bước vào.

“Xin chào Hoàng tiểu thư, xin hỏi cô có việc gì cần tìm tôi?”. Tôn Gia Nhạc vừa cười vừa nói, vô cùng khẳng định rằng cô chưa từng thấy cô gái này.

“Cô chính là Tôn Gia Nhạc?”. Hoàng Lệ Văn cúi đầu đánh giá người không cao đến 160 cm, mặc sơ mi trắng rộng thùng thình, quần jean vừa người, tóc dài, còn cởi giầy, nhìn qua rất buồn cười trước mặt.

Cô là con gái của cổ đông lớn Hoàng Quốc Phú, là người rất thời thượng trong mắt người khác, có điểm nào không sánh bằng cô ta?

“Thật xin lỗi, thảm ở đây dẫm lên rất thoải mái”. Tôn Gia Nhạc vì đôi chân trần của mình mà xin lỗi, nhìn gương mặt tức giận của đối phương, hỏi: “Xin hỏi, Hoàng tiểu thư là nhân viên bộ phận PR sao? Có chuyện gì tìm tôi?”

“Cô không cần quan tâm tôi là ai, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Chính Bình phải lấy cô! Có phải cô đã truyện của lê quý đônlập ra cái trò tiểu nhân gì mới khiến anh ấy không thể không đi vào khuôn khổ?”. Giọng nói bực tức cao đến quãng tám của Hoang Lệ Văn hướng về phía Tôn Gia Nhạc.

Tôn Gia Nhạc nhìn đôi mỗi đỏ thẫm của cô ta khẽ đóng mở, bị chửi đến ngốc một giây, nhưng mà cô rất nhanh đã hổi phục tinh thần.

Lúc trước vì tìm kiếm đầu tư, cô đã quen biết với không ít đại ca, sao có thể bị cô gái này hù doạ.

“Hoàng tiểu thư, trí tưởng tượng của cô có phải hơi phong phú rồi không? Nếu như tôi làm ra trò tiểu nhân. Thì Quan Chính Bình cũng phải cắn câu mới được. Anh ấy cũng không phải người háo sắc, đầu óc anh ấy rất tỉnh táo cộng thêm cá tính công chính cương trực. sao có thể phát sinh loại tình huống “tiểu nhân” này?”. Tôn Gia Nhạc cố gắng hết sức ôn hoà nhã nhặn nói.

“Anh ấy sẽ không đột nhiên lại thích một cô gái!”. Hoàng Lệ Văn trừng mắt nhìn cô, giọng nói càng thêm tức giận.

Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt đối phương tức giận đến vặn vẹo, trong lòng đã có đáp án…xem ra là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cố tình lại có chút quan hệ thân thiết với Quan Chính Bình nên mới chạy tới đây tìm cô.

Dù sao, hôn sự của hai người họ cũng chưa có nhiều người biết.

“Hoàng tiểu thư, mọi thứ đều có ngoại lệ, lúc trước tôi cũng cho rằng mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Ai biết thời điểm duyên phận đến, mười cái xe tải cũng không kéo lại được”. Tôn Gia Nhạc nghĩ hết tất cả lời thoại trong kịch bản nói ra.

“Cô câm miệng, tôi cũng anh ấy có duyên phận lâu nhất! Cô dựa vào cái gì mà nói duyên phận với tôi!?”. Gương mặt Hoàng Lệ Văn vặn vẹo, tiến tới đẩy bả vai Tôn Gia Nhạc.

Cô dựa vào cái gì mà động tay động chân? Tôn Gia Nhạc lùi về phía sau một bước, nhăn lông mày, khẩu khí cũng trở nên kiên quyết: “Dựa vào việc ngày mai tôi sẽ đính hôn với anh ấy, ba tuần sau sẽ kết hôn…”

“Đồ không biết xấu hổ!”. Hoàng Lệ Văn tát cô một cái.

Tôn Gia Nhạc bị đánh lùi về sau ba bước lớn, trên mặt một hồi đau rát, móng tay vị đại tiểu thư này cào trúng mặt cô.

Cô có thể tha thứ tới mức này đã quá đủ rồi.

“Xin lỗi”. Tôn Gia Nhạc nheo mắt tiến tới một bước, ánh mắt sáng ngời nhìn cô ta.

“Tại sao tôi phải xin lỗi? Cô mới phải xin lỗi tôi!” Hoàng Lệ Văn lại giơ tay muốn đánh cô.

“Nói xin lỗi tôi!”. Tôn Gia Nhạc trở tay nắm chặt cổ tay cô ta, lớn tiếng nói.

Tôn Gia Nhạc cô có thể vì ước mơ, vì thành tựu điện ảnh mà khom lưng nhưng cô không chấp nhận loại chửi mắng vô lý này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.