Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 7-2



Tôn Gia Nhạc vùi mặt vào khăn tay, vừa khóc vừa cười khiến cô cũng không biết bản thân muốn gì nữa.

“Anh có biết họ đã phân chia rõ ràng không? Một phút trước khi mẹ em gọi tới, ba em gọi, nói ông ấy sẽ kết hôn sớm hơn em, cho nên phải bay đến Las Vegas cùng với người bạn gái nhỏ hơn ông ấy hai mươi tuổi, cũng không nghĩ đến khoản nợ trong thẻ của ông ấy vừa được em trả hết vào tháng trước. Sau đó...” Cô vô lực vô lực úp mặt vào lồng ngực anh, yếu ớt nói: “Mẹ em gọi đến, tiếp tục nói, sáng nay lúc bà ấy đi ăn sáng thì gặp được một người đàn ông trẻ hơn mình mười tuổi, hẹn bà ấy ăn trưa, bà ấy nói hai người họ vừa thấy đã yêu, bây giờ bà ấy có tình yêu mà mình muốn theo đuổi cho nên sẽ không tới!”

Tôn Gia Nhạc nói tới chỗ này đã bắt đầu nín khóc mà mỉm cười. Bởi vì vẻ mặt Quan Chính Bình khiếp sợ giống như nghe được tin tức khủng long sống lại hủy diệt thế giới vậy.

“Em xác định hai người họ không phải đang diễn kịch?” Quan Chính Bình không có cách nào im lặng.

“Đương nhiên không phải, bởi vì loại tiết mục này bọn họ đã diễn qua rất nhiều lần. Đó chính là nguyên nhân tại sao em có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy khi ở phim trường, bởi vì cuộc sống thực tế của em còn không chân thực hơn cả phim ảnh.” Cô ngồi thẳng người dậy, vốn muốn nhún vai giả bộ vân đạm phong khinh, hai vai lại sụp xuống: “Em sắp kết hôn, chuyện hai người họ lo lắng là có phải vì đã có con nên em mới kết hôn không, bởi vì bọn họ không muốn thăng chức trở thành ông nội, bà nội. Em đính hôn thì sao chứ? Dù sao đi nữa thì hai người họ cũng đã từng kết hôn tới n lần, sớm đã không quan tâm rồi...”

Cô cúi đầu cắn môi dưới, nhìn hai bàn tay đang xoắn chặt lấy nhau của mình.

“Em cũng không dám yêu cầu họ đặt em ở trong lòng, nhưng ít ra đừng để em cảm thấy mình là một gánh nặng, phiền toái. Em cũng chỉ muốn có người thân cùng em chia sẻ vui buồn mà thôi... “

“Bây giờ và sau này đã có anh.” Anh hạ xuống mái tóc cô một nụ hôn, để mặt cô tựa vào trước ngực anh.

Cô gật đầu, hốc mắt lại đỏ.

“Em đã sắp có gia đình của chính mình, gia đình của chúng ta sẽ không quá sôi nổi, nhưng mà sẽ nghiêm túc trải qua cả đời.” Anh quay đầu ho nhẹ hai tiếng, thật sự không quen nói mấy lời này.

“Cám ơn trời đất, em đã chịu đủ những người lấy nhiệt tình trở thành cái cớ để không chịu trách nhiệm rồi.” Hai tay Tôn Gia Nhạc tạo thành chữ thập, hướng về phía bầu trời cúng bái.

Quan Chính Bình mỉm cười, cảm thấy cô quả thật là thuốc vui vẻ mà ông trời ban tặng cho anh.

Tôn Gia Nhạc thả tay xuống, cúi đầu nhìn anh...

“Áo sơ mi của anh bẩn mất rồi, vừa có son môi, vừa có mascara, lại còn có nước mắt.” Cô le lưỡi, ngượng ngùng nói.

“Lớp trang điểm của em mới bị hỏng mất.” Anh nói đúng sự thật.

“Trời ạ, em quên mất hôm nay đã trang điểm, hơn nữa lại còn kẻ mắt và dùng mascara nữa.” Tôn Gia Nhạc tưởng tượng khuôn mặt sau khi “huỷ dung” của mình, cô lấy khăn tay của anh đắp lên mặt: “Trời ạ, tìm cho em cái lỗ để chui xuống đi.”

Anh cười to, lấy lại khăn tay, cúi đầu chuyên chú lau đi vệt đen dưới mắt cô.

Cô cúi đầu giống như đà điểu, những khổ sở lúc nãy đã sớm bay đi mất, chỉ còn lại trái tim tràn ngập ngọt ngào.

“Em khóc rất xấu đúng không?” Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, có lẽ không bị khuôn mặt của cô doạ sợ.

“Cũng không phải là đóng phim, lúc đau lòng sao còn phải để ý tới hình tượng?” Anh kỳ quái liếc nhìn cô một cái.

“Bạn trai cũ của em nói lúc em khóc một chút mỹ cảm cũng không có, sẽ phá huỷ vị trí của em trong lòng anh ta.” Sau lần đó, cô rất ít khóc trước mặt những người đàn ông khác- trừ anh ra.

Cố tình anh lại là người làm cô khóc, lại đều khóc vì cảm động.

“Thật may anh ta đã là bạn trai cũ của em, coi như em còn có chút đầu óc.” Anh hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy không cho là đúng.

Tôn Gia Nhạc cười khẽ, tâm tình đã tụt xuống đáy cốc lúc này mới dần dần khôi phục. Cô cầm lấy khăn tay của anh ôm vào lòng, nở nụ cười rực rỡ với anh.

Thấy cô cười đáng yêu như vậy, Quan Chính Bình hoàn toàn không có cách nào dời đi tầm mắt, chỉ si ngốc nhìn đôi mắt hạnh khóc đến sưng đỏ nhưng vẫn xinh đẹp đáng yêu của cô.

“Hôm nay em rất đẹp.” Anh khàn giọng nói.

“Hừ, anh rõ ràng là trợn mắt nói dối.” Cô nhăn mũi nhưng khóe miệng lại đang cười trộm.

“Coi như anh là người tình trong mắt hoá Tây Thi thôi.” Anh nói.

Tôn Gia Nhạc che lỗ tai đã đỏ bừng, bởi vì vẻ mặt nghiêm túc của anh nói lên anh không phải đang nói lời đường mật mà hoàn toàn là lời thật lòng.

“Nhưng trái tim em lúc này rất xấu, nó đang nghĩ tới mấy chuyện xấu xa.” Cô nói.

Quan Chính Bình cười vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của cô: “Anh rất thưởng thức tính cách thẳng thắn cửa nó.”

“Anh thật tốt.” Tôn Gia Nhạc rất cảm động, ôm lấy mặt anh, hôn mấy cái lên môi anh.

Anh giữ chặt lưng cô không để cơ thể cô rời đi, cũng chủ động khiến nụ hôn này sâu hơn.

“Hôn vị hôn phu cần phải nhiệt tình hơn một chút.” Anh ngậm lấy môi cô nói.

Cô ôm cổ anh, ngồi trên đùi anh, vô cùng nghiêm túc đáp lại nụ hôn của anh.

Nhiệt tình nhanh chóng tăng cao đến không thể vãn hồi, môi lưỡi quấn quít bắt đầu không thể thỏa mãn dục vọng, vì vậy anh bắt đầu thăm dò da thịt đã nóng lên của cô, cô rên rỉ đáp lại đôi môi đang mút cắn trên cổ và bàn tay đang vuốt ve da thịt mình của anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.