Chào
tạm biệt Long Tổ Văn, Phi Phi cung kính cúi đầu, xoay người, còn chưa đi được
xa, một thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện, chặn đường đi của cô.
"A.
. ."
Cô còn
chưa kịp quát to, liền bị người ta một tay che miệng, một tay nắm cả thắt lưng,
tựa như tha bao cát, kéo vào trong một căn phòng phía trong.
Cứu
mạng ! Có người thanh thiên bạch nhật ngay dưới một gia đình danh giá bắt cóc
cô gái xinh đẹp lại mềm yếu . . .
"Cô
cho là cô có thể bước chân vào nhà tôi, chờ đến khi ông nội tôi tóc trắng xóa,
cả người nằm trong quan tài, là sẽ được nhận tài sản thừa kế sao?"
Phi Phi
căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, cả người đã bị đặt trên bức tường lạnh
như băng, đến khi cô thấy rõ người đang công kích bắt nạt mình là ai, lúc này
mới yên tâm thở phào.
"Giám
đ
"Cô
biết tôi?" Tên đàn ông nhíu mi nhìn cô.
Đương
nhiên ! Trong ví cô vẫn có tấm hình chụp chân dung của hắn mà bà ngoại quăng
cho, cô làm sao không biết.
Nếu nói
ảnh chụp có thể không biết, nhưng ở trong công ty, ảnh của hắn cũng được dán
đầy, không biết mới là lạ.
"Làm
sao vậy? Bị tôi nói trúng mưu kế của cô, nói không ra lời phải không?"
Phi Phi
mở to hai mắt nhìn Trương thiếu gia anh tuấn trước mắt, khuôn mặt tràn ngập nam
tính, mà cặp mắt xếch xinh đẹp của hắn đang nhìn cô chằm chằm.
"Anh
nói cái gì? Tôi không hiểu. . ."
"Chính
là cô làm cho ông nội của tôi không phân rõ trải phái, mới có thể trong chốc
lát đã quyết định như vậy."
"Quyết
định cái gì?"
Thân
hình cao lớn, nóng rực của hắn dựa sát vào cô, làm tim cô đập thật nhanh, chỉ
có thể ngày càng cúi thấp đầu, không muốn nhìn thẳng vào
"Cô
có biết!" Thanh âm hắn mạnh mẽ mang theo ý cười lạnh lùng, "Chuyện
ban nãy tôi đều nghe thấy hết rồi."
Cô suy
nghĩ một chút, mới hiểu được một ít."Thì ra là chuyện này ! Tôi cũng không
phải tự nguyện, là vì bà ngoại tôi nhất quyết muốn tôi đến. . ."
"Cái
gì? Bà ngoại cô" Hắn nhíu mày, "Cô không nghĩ đến việc từ chối?"
"Tôi.
. ." Cô rũ mắt xuống, ấp úng nói: "Bà ngoại đã lớn tuổi, tôi sợ nếu
không nghe lời. . . mà bà lại có bệnh tim, không chịu nổi kích thích. . ."
"Nếu
như cô hi vọng có người đồng tình với cô, đáng thương cho cô, thì mời cô đi tìm
những người khác, giống như ông nội của tôi."
"Anh
thật sự cho rằng tôi muốn sao?"
Vẻ mặt
lạnh lùng của hắn thật tổn thương cô.
"Anh.
. . anh thật sự đã cho tôi là ham hư vinh sao ? Không có ai theo đuổi nên nhất
định phải đến Long gia phải không? Nếu như không là vì bà ngoại tôi. . ."
"
Nếu như tôi không đồng ý, cả đời này cô cũng đừng hòng vào được cửa Long gi
"
Không vào được thì thôi. . . ." Cô vốn muốn nói rằng cô không thèm, nhưng
thấy bộ dáng cuồng vọng tự đại của hắn, thật sự là. . .
"Anh
quá đáng! Nếu như tôi cứ muốn tiến vào cửa nhà anh?"
"Đừng
mơ!"
"Anh.
. ."
"Tốt,
tốt!"
Long
lão tiên sinh không hiểu vì sao bất chợt xuất hiện trước mặt hai người, sau đó
cười meo meo gật gật đầu, "Ha ha! Dù sao nhà chúng ta rất nhiều phòng trống,
ông tính cháu cùng bà ngoại hãy cùng nhau chuyển vào ở đi!"
"Cái
gì? ! Ông à. . ." Phi Phi không đoán được sẽ có thay đổi như vậy, cô liếc
mắt sang tên đứng bên cạnh.
Quá kỳ
quái. . . Vừa rồi không phải hắn hung ác vô cùng trước mặt cô sao, như thế nào
vừa thấy lão tiên sinh xuất hiện, lại từ đại hổ biến thành tiểu miêu?
Ai da!
Chẳng lẽ hắn cùng cô giống nhau, bên ngoài uy mãnh như rồng, đến khi gặp được
trưởng bối trong nhà, liền biến thành một con sâu.
Nhận
thấy ánh mắt hung dữ chết người lại lạnh như băng của đối phương bắn tới, cô
vội vàng thu hồi tầm mắt, vẫn không ngừng "ha, ha, ha" cười với lão
tiên sinh.
"Ông
à! Cháu nghĩ không cần phải. . ."
"A
thánh, ta giao việc này cho cháu."
Ánh mắt
Phi Phi lại quét về phía nhân vật "A Thánh" từ trong miệng Long gia
gia, phát hiện ra hắn vẫn giữ bộ dáng lạnh như băng. Nếu như không phải vừa rồi
mới tranh cãi, cô sẽ có thể cảm thấy hắn cực giỏi! Nhưng mà bây giờ chỉ cảm
thấy quá giả tạo.
Hừ! Cô
ghét nhất loại người như hắn.
"Tốt!
Ông ơi! vậy thì sắp tới cháu đành phiền đến ông rồi." Cô cố ý dùng giọng
nói vô cùng ngọt ngào, hai tròng mắt còn chớp chớp ngây thơ.
"Đừng
nói như vậy. ha, ha, ha!" Long lão tiên sinh vui vẻ nói.
Phi Phi
cũng vui vẻ, không thèm liếc nửa mắt sang bộ dáng quỷ giết người của kẻ bên
cạnh, "trừng đi, trừng đi! Ai bảo anh vừa rồi hung hãn với tôi! Hắc
hắc!"
Tòa nhà
cao tầng hùng tráng tràn ngập khí khái, chỉ cần đứng ở tầng cao nhất, sẽ làm
cho người ta có cảm giác đứng trong trời đất bao la.
Long Tử
Thánh lẳng lặng đứng ở tầng cao nhất, ánh mặt trời của buổi hoàng hôn đã bắt
đầu xuống, gió lạnh phảng phất thổi qua mặt hắn, khuôn mặt tuấn mỹ lại có nét
lạnh lùng, không dễ thân cận.
Đây là
vương quốc hắn dùng bao tâm huyết tạo lập nên, tuy rằng là ông nội cùng ba hắn
mở đầu, nhưng là do một tay hắn củng cố, càng thêm mở rộng.
Hắn đối
với tập đoàn này mỗi một phân đều là tận tâm hết sức, hắn không muốn phụ sự kỳ
vọng của ông nội.
Ngay
tại lúc cả sự nghiệp đều ở trong tầm khống chế của hắn, lại đột nhiên xuất hiện
một con nhỏ nông cạn hám tiền.
Cô ta
rốt cuộc là ai? Sao trước đây chưa bao giờ thấy ông nội nhắc đến, nhưng vừa
xuất hiện, ông lập tức nói muốn hắn lấy cô. . .
Hắn
không sợ cô đến cướp tài sản thừa kế, mà sợ cô vì tiền mà lừa gạt tình cảm của
ông nội đã già nhà hắn.
Hắn thật
sự rất yêu quý ông, tuyệt đối không cho phép một nữ nhân nhìn bề ngoài ngây thơ
nhưng đầy một bụng tâm cơ đến tổn thương ông.
Chẳng
qua. . . bộ dáng tiểu hô ly này cũng rất đáng yêu, có thể dễ dàng lấy được cảm
tình của ông nội, bởi vì hắn biết ông nhất định sẽ mềm lòng nếu cô làm nũng
Dù sao,
hắn cũng không đồng ý.
Trong
cảm nhận của hắn, phụ nữ lợi dụng vẻ ngoài khả ái, tâm cơ trong lòng chắc chắn
sâu, cũng rất đáng sợ, hắn thích kiểu phụ nữ hiện đại kiên cường, độc lập,
thành thục, có sự nghiệp riêng.
Đợi
chút, kể cả hắn muốn kết hôn, đối tượng cũng sẽ không là cô, cô có phải là điển
hình phụ nữ hắn thích hay không căn bản không quan trọng
Quan
trọng là hắn nhất quyết muốn ngăn cản dã tâm bừng bừng của nữ nhân hám giàu.
Nhưng
ông nôi có vẻ rất coi trọng cô, hôn lễ còn chưa chưa cử hành đã muốn cô vào nhà
ở, cho nên hắn phải xử lý cẩn thận.
Dù sao,
việc nhỏ ấy không làm khó hắn được.
Hắn sẽ
làm cô hiểu được càng tham lam thì càng phải trả giá nhiều.
Mà tốt
nhất người dạy cô không có ai khác, chỉ có hắn! Long Tử Thánh!
... ...
. . . . .
"Bà
ngoại,
"Nghĩ
cái gì?" Bà ngoại cô đang ung dung ngồi trên ghế sô pha sang trọng kiểu
Pháp.
"Không
cho phép nghĩ! Bà thực vừa lòng chỗ này, sẽ không chuyển đi nơi khác đâu."
"Bà
ngoại, vấn đề là. . . chỗ này không phải nhà chúng ta, lúc trước cháu đồng ý
cũng chỉ là nhất thời giận dữ. . ."
"Mặc
kệ cháu có giận hay không, bà không có khả năng chuyển đi, cho nên cháu phải
tìm mọi cách trói trặt tên họ Long kia cho bà."
"Bà
ngoại. . ." Phi Phi cắn môi, hiểu được chính mình không thể làm bà đổi ý.
"Nên
biết rằng, cháu là do mẹ cháu không có lương tâm vứt cho bà, bà khổ sở thế nào
nuôi cháu lớn lên, còn cho cháu học xong đại học, hiện tại thì sao? Đã rũ bỏ
hết rồi?"
"Không
phải. . . Bà ngoại. . ." Cô cúi đầu thì thào trả lời.
Cổ lão
phu nhân nhìn bộ dáng nhu nhược mềm mại của cháu gái, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn,
ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng.
"Phi
Phi ! Cháu có biết bà ngoại chăm sóc cháu rất vất vả, nghiêm khắc với cháu cũng
là vì muốn tốt cho cháu."
Đồng ý
với bà, phải ngoãn ngoãn nghe lời, cố gắng làm cho ta hưởng thêm ít phúc được
không?"
Cô. . .
cô. . . còn có thể nói được gì? Cho dù trong lòng cô trăm ngàn lần không muốn.
"Bà
ngoại, ngủ ngon."
Phi Phi
cung kính đóng cửa lại, sau đó còn giống cung nữ thời cổ đại, giật lùi năm bước
mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
"Lại
lui từng bước, cô nên đến bệnh viện khám đi."
Giọng
nói này? !
Cô đột
nhiên xoay người một cái, hơi dùng sức quay đầu khiến chân không vững, sau đó.
. .
"A ── "
Tiếng
thét chói tai vang lên.
"A!
Long Tử
Thánh cũng sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng vươn hai tay, muốn đỡ thân mình
nhỏ nhắn của ai đó, nhưng trọng lực tăng tốc độ, khiến Phi Phi nhỏ xinh cũng đủ
để đem một gã đàn ông to lớn như hắn đẩy ngã.
"A!"
Cô nằm
cả người lên trên khuôn ngực ấm áp cường tráng của hắn, bàn tay to của hắn ôm
chặt lấy cô.
Thật
vất vả ổn định, kết quả là ở phía dưới hai người truyền đến một tiếng rống to ──
"Này
! Hai đứa đang làm gì đấy? !"
"A!"
Vừa mới
ngừng được bánh xe Phong Hỏa Luân vô địch thì lại bị tiếng nói kia dọa, hại Phi
Phi kêu lớn, dùng sức đẩy Tử Thánh ra.
Bịch!
"A!"
Bịch
"Ân!"
Bịch!
Mỗi bậc
thang ứng với một tiếng kêu rên, cứ như vậy "Bịch, bịch, bịch "Long
Tử Thánh giống tảng đá tròn, ngã nhào dài đến hơn ba mươi bậc cầu thang cẩm
thạch.
Thẳng
đến lầu một, hắn muốn rên cũng không có sức rên một tiếng, Cả người giống hình
chữ đại nằm trên mặt sàn lạnh buốt. (Chữ đại là tứ chi giang rộng- ai đọc thần
đồng đất việt thì biết)
Tất cả
mọi người đều ngây ngẩn, không biết qua bao lâu, mới nghe được một nữ nhân hét
chói tai
"Cứu
mạng!"
"Cô
còn kêu? !"
Phi Phi
lập tức câm mồm, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kinh ngạc, sợ hãi cùng
không thể hiểu nổi.
"Long
Tử Thánh. . ."
"Cổ
Phi Phi! Cô chết chắc rồi!" Tử Thánh bất chấp hết thảy, điên cuồng hét vào
mặt Phi Phi sau đó lập tức ngất đi.
Phi Phi
mềm nhũn cả chân, trước mắt chỉ thấy một màu đen, cũng ngã xuống đất theo hắn.
. .