Nói xong, ông thở dài một hơi, quả thật không biết thời gian ấy sẽ là bao lâu, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích. Nam nhân này nhất định không phải là một người đơn giản, ông có thể cảm giác được quá khứ không tầm thường của anh ta, bị thương nặng như vậy vẫn có thể sống sót thì ai lại biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì đâu?
Hướng Thanh Lam nghe bác sĩ nói xong thì nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa thì chỉ thấy trong mắt cô một sự tin tưởng cùng kiên định mà chính cô cũng không hiểu rõ.
Cô đi về phía Thanh, Thanh cũng đang nhìn cô, nét mặt vui vẻ hơn vừa rồi rất nhiều. Dường như trong mắt anh, nơi này trừ Hướng Thanh Lam ra thì cái gì cũng không thích.
‘Thanh, chị sẽ chăm sóc cho em, bất kể sau này em có bình thường trở lại hay không’. Cô giữ chặt tay Thanh, viết mấy chữ này vào trong lòng bàn tay anh. Cô sẽ không để mình anh phải sống cô đơn như trong cái đêm mưa lạnh như băng kia nữa, giờ đây thế giới này đã không còn tồn tại một người nam nhân như vậy.
Anh không thông minh, không bình thường, nhưng anh là người thân của cô, chỉ cần cô còn một miếng cơm thì nhất định sẽ không để anh bị đói. Cô có thể chăm sóc anh cả đời, kể cả khi anh mãi mãi ngốc như vậy.
Đi qua một lần hôn nhân thất bại khiến cô không còn muốn dành tình cảm cho ai. Cô rất tham lam, tham lam được nam nhân kia yêu, cũng vẫn cho rằng anh yêu cô. Kết quả, cô không có tình yêu, cũng không có gia đình.
Nhưng hiện giờ cô có một gia đình khác, gia đình có Thanh.
Nắm chặt tay Hướng Thanh Lam, cảm giác được bàn tay nhỏ bé trong tay anh ấm áp cực kì. Anh chớp nhẹ hai mắt, nhẹ nhàng như hồ nước vi ba, phá lệ trong suốt.
Về tới nhà, Hướng Thanh Lam thu dọn lại quần áo của Thanh. Cô muốn kê thêm một chiếc giường nữa nhưng nơi này quá nhỏ, Thanh cao lớn như vậy sẽ không thể ngủ trên sô pha, cuối cùng cô chỉ có thể nhường giường cho anh, còn bản thân thì ngủ sô pha vậy.
Dọn dẹp xong, cô thấy Thanh đang ngồi xem tivi, khuôn mặt thực bình tĩnh, tuyệt đối không giống một người trí lực có vấn đề.
Anh chuyển hết kênh này đến kênh khác, cuối cùng bực mình ném điều khiển xuống. Hiện giờ cái tivi này là thứ giải trí duy nhất của anh, nhưng anh luôn có cảm giác trước đây mình không có thói quen làm những việc như vậy. Chỉ là bây giờ một việc để làm cũng không có, trừ ăn cùng ngủ ra anh thật không biết về sau mình muốn làm cái gì?
Hướng Thanh Lam lấy tay xoa bóp bả vai, cô đã phiên dịch xong rất nhiều tư liệu, nhìn đồng hồ, thì ra cô đã ngồi lâu như vậy. Xoay người, cô thấy được vẻ mặt ủy khuất của Thanh thì đành cười thật có lỗi, cô chỉ lo làm việc, để anh ngồi một mình ở chỗ này lâu quá.
Thật ra, anh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Thanh thấy cô rốt cục cũng để ý đến mình thì đứng lên, đi nhanh về phía cô. Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, có lẽ do phòng này rất nhỏ, hoặc là chân anh quá dài, mới đi hai ba bước đã tới, rất là thói quen khoác vai Hướng Thanh Lam, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy ý cười sạch sẽ.
“Lam, em đói bụng.” Anh cong khóe môi lên một chút, cảm thấy ‘Lam’ nghe hay hơn, cũng dễ gọi hơn ‘chị’.
‘A, chị quên’, Hướng Thanh Lam cười thật có lỗi. Cô đã quên mất là phải nấu cơm, bây giờ nghe đến cũng cảm thấy chính mình cũng có chút đói bụng.
“Chị đi làm bây giờ.” Không tiếng động nói xong, nhưng cô biết Thanh có thể hoàn toàn hiểu được, anh đọc khẩu hình ngày càng tốt. Thời gian ở cùng nhau khiến hai người dần dần trở nên ăn ý hơn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, là người thân của nhau.