Vợ Cũ Bị Mù Của Hàn Tổng Tài

Chương 2: Mắt cô sẽ nhìn thấy sau 1 tháng nữa



Quả nhiên tốc độ làm việc của gia tộc Hàn thật khiến người khác bội phục, mới chiều tối ngày hôm qua nói sáng sẽ cử người qua người đưa cô giấy đăng kí kết hôn thì bây giờ 7h sáng đã có người bấm chuông biệt thự nói là qua đưa giấy kết hôn cho cô kí. Người đó thấy hai mắt cô không nhìn thấy bèn vội mở lời

"Nếu tiểu thư không thể nhìn thấy để kí tên thì có thể chỉ cần lăn dấu vân tay thôi là được rồi"

Hẳn là đang xem thường cô sao, chuyện cô bị mù không phải là do bẩm sinh, chẳng qua là do tai nạn xe năm 12 tuổi, trước đó cô vốn đã học được chương trình cấp 3, cô chẳng qua chỉ bị mù mắt chứ không phải "mù chữ". Cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cầm bút lên kí hai chữ Thanh Hân_chữ kí của cô vừa nhẹ nhàng thanh thoát nhưng nét mực lại dứt khoát rõ ràng, sau đó nhẹ nhàng đặt bút xuống.Theo sự dìu dắt của cô bạn thân Ry Trần ra khỏi biệt thự, lên xe đến thẳng bệnh biện khám mắt, bỏ lại phía sau ánh mắt bất ngờ của tên thuộc hạ đưa giấy kết hôn kia.

Ở bệnh viện, Ry Trần nhanh chóng gọi cho Tiểu Hy báo cho cô biết là đôi mắt chìm trong bóng tối suốt 8 năm qua bây giờ đã có chuyển biến tốt, khoảng 1 tháng nữa sẽ nhanh chóng được nhìn thấy ánh sáng nhưng bác sĩ cũng đã nói rằng mắt cô lúc khỏi sẽ không khỏe như mắt của người bình thường được, đôi lúc mắt cô sẽ tự động rơi nước mắt dù không do tác nhân từ bên ngoài, chỉ vừa mới thông báo chưa đầy 15 phút, Tiêu Hy đã xuất hiện trước mặt hai cô.

Giang lão gia sau khi nghe được tin cháu gái mình sắp khỏi cũng đã rất vui mừng, ngay lúc này ông đã mạnh tay mua cho cháu gái một căn biệt thự đắt đỏ ở thành phố Zen làm quà mừng hồi phục cho cô.

Được tin cô được ông nội mua tặng cho căn biệt thự ở Zen đã khiến cho hai cô bạn Tiểu Hy và Ry Trần ăn nguyên một cái bánh gato thật là lớn.

Tiểu Hy nhẹ nhàng khoát vai Thanh Hân và lên tiếng

"Tiểu Hân à, bọn mình vừa mới ăn một cái bánh gato siêu cấp lớn nên bây giờ bọn mình rất rất là khát nước, cậu cũng không thể bỏ hai đứa bọn mình chết khát với bị nghẹn ở cổ đúng không?"

Thanh Hân ngơ ngác, mặt ngây thơ hỏi lại

"Mình cho các cậu ăn bánh gato khi nào mà hai cậu nói nghẹn với khát"

Ry Trần nhìn cô, lắc đầu cười không biết giải thích ra sao với độ ngây thơ thật thà này của cô đành lặng im, lái xe đưa cô đến WA_chi nhánh của tập đoàn gia tộc họ Hàn để thử váy cưới theo sự nhờ vã của Giang lão gia và bên thông gia nhà họ Hàn.

Tiểu Hy bực tức thay cho cô, cô vốn không phải là cô gái thùy mị nết na nên mỗi câu cô phát ra đều mang dáng vẻ của một cô gái côn đồ, mạnh miệng mắng chửi thay cho cô bạn mình

"Hàn tổng cái rắm gì mà đến nỗi đưa vợ sắp cưới đi thử váy cưới cũng không được, tôi trù ba đời nhà Hắn không thể đẻ con trai để có người nối dõi tông đường, đẻ con gái thì sau này như Tiểu Hân nhà tôi không có chồng đưa đi thử váy cưới, phải tự đi một mình..."

Ry Trần đen mặt lại, chạy tới lấy tay ngăn mồm bép xép của Tiểu Hy, mạnh mẽ gằng giọng nói

"Cậu đừng quên, vợ hắn là Tiểu Hân nhà chúng ta, cậu trù hắn chẳng phải là đang trù Tiểu Hân nhà mình không thể sinh được con trai à, cậu muốn cháu gái của của cậu sau này đi thử váy cưới không có người đi cùng như Tiểu Hân à, cái não giấy nhà cậu suy nghĩ một chút rồi hãy phát ngôn"

Tiểu Hân không nói gì, nhanh chóng theo nhân viên đi thử váy cưới, dù gì cô cũng chẳng thấy gì nên mặc chiếc nào cũng như nhau cả thôi.

_______

Tại tập đoàn MW cao đến chọc trời, trên tầng cao nhất, 4 vị tổng tài lãnh đạm đang vắt chéo chân cùng ngồi trong một căn phòng, Hàn Trạch Âu ngồi tao nhã ở ghế giữa trung tâm, hắn nhẹ nhàng đang đưa tay xoay chiếc nhẫn, lưng tựa vào chiếc ghế sofa, chiếc cà vạt nới lỏng, áo sơ mi trắng đã bung hai cúc áo làm lộ ra bờ ngực vững chắc, ngũ quan tinh tế, mắt chim ưng hơi híp lại như trầm tư, sóng mũi thẳng tắp, đôi mày kiếm hơi nheo lại dường như hắn đang tức giận, bờ môi mỏng ấy đang mắng người

"Mẹ kiếp, Lão gia gia ông ấy nếu muốn kết hôn thì tự ông ấy mà đi cưới cô ta, tôi không dư thời gian cho những chuyện vô vị này. Hãy về nói với lão gia gia là ông đây không kết hôn"

Thuộc hạ của Hàn gia gia nghe câu nói đó run sợ, vội vã chạy ra cửa phòng, ba chân bốn cẳng chạy về biệt thự Hàn gia.

Trần Dư Sinh, Lưu Khiết và Hoàng Khâu nghe hắn nói câu đó cũng không phản ứng gì, chỉ nhã nhặn ngồi hút thuốc, nhìn nhau lắc đầu cười nhẹ nụ cười như có như không. Hàn Trạch Âu bỗng đứng dậy khỏi ghế, sải chân đi về phía cửa kính trong suốt nhìn ra thế giới bên ngoài chỉ thấy từng tầng mây mỏng đang trôi, tâm tình trở nên phức tạp khó đoán.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.