Vợ Cũ Mất Trí

Chương 3: Nô Lệ



" Oa...thật đẹp.." Lộ Khiết đứng nhìn phòng tắm thật lớn, ở đây thật lớn và sạch sẽ nha.

Cô đi đến bồn tắm, ngâm mình vào trong nước ấm, thật dễ chịu. Đã bao lâu rồi cô không được thoải mái và tắm rửa sạch sẽ thế này.

" Người đàn ông đó...sẽ làm gì mình đây?" Cô suy nghĩ đến Cao Bác Văn. Lúc trên xe anh có bảo đã lâu không gặp, trước kia cô và anh từng quen biết nhau sao?

Lộ Khiết đưa sợi dây chuyền trên cổ lên, trên đó có một chiếc nhẫn được cô đeo vào để không bị rơi. Nghĩ lại lúc anh đưa tay lên, cô nhìn thấy ngón áp út của anh có một chiếc nhẫn..

Rất giống chiếc nhẫn này của cô!

" Là nhẫn đôi sao?" Cô lẩm bẩm một mình.

...

Dưới phòng khách, Cao Bác Văn và Mạc Hạc Hiên vẫn đang nói về cô.

" Tình hình này tôi chưa thể biết rõ, nếu được nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra tổng quát để xem thế nào." Mạc Hạc Hiên gợi ý, cả hai cũng không phải bác sĩ, chẳng thể thấy rõ được tình trạng của cô ra sao. Cũng không thể đoán già đoán non là trước kia cô đã xảy ra chuyện gì.

" Tôi cũng về đây, nếu có gì hãy gọi tôi biết. Dù sao lâu rồi cậu cũng không gặp vợ cũ, nhớ đối xử tốt với cô ấy một chút.." Mạc Hạc Hiên đứng dậy, đưa mắt nhìn Cao Bác Văn một cái rồi mới ra về.

Mạc Hạc Hiên rời khỏi Cao gia, Cao Bác Văn liền không nhẫn nhịn được, đứng dậy đi về phòng tìm cô.

Lúc nãy Lộ Khiết vừa tắm xong, trong phòng không có quần áo, cô đành quấn khăn tắm đi ra ngoài, anh vừa mở cửa phòng ra thì cô cũng mở cửa phòng tắm bước ra.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Rầm!!!

" Mau mặc quần áo vào." Anh đóng sầm cửa lại, đứng bên ngoài quát lớn vào bên trong.

Lộ Khiết bên trong hoang như nai vàng ngơ ngác, cô vội chạy đến cái tủ lớn nhất trong phòng, mở toang ra rồi lục đồ tìm mặc vào.

Cô quơ đại cũng không biết mình mặc gì trên người, sau khi mặc quần áo xong liền lớn tiếng nói:" Tôi...tôi mặc xong quần áo rồi..."

Cao Bác Văn bên ngoài nghe thấy, anh điều chỉnh tâm trạng, ho vài cái để giữ bình tĩnh và cố gắng điềm đạm, đẩy cửa đi vào trong.

Trời đậu!

Trước mặt anh đã là một cô ngốc, ăn mặc trông còn ngốc hơn.

À không, rất chi là bần!

Cô mặc cái quần ngủ, còn cái áo lại là áo sơ mi của anh. Cái phong cách ăn mặc gì lạ đời thế này? Lộ Khiết nhị tiểu thư lúc trước hết sức sành điệu của anh đâu rồi?

Anh nhìn cô lắc đầu ngán ngẩm, sau đó đến tủ mở ra, trời nữa ạ...

Cô lục lọi toang hết cả tủ đồ của anh, quần áo cũng văng tứ tung rồi...

Cao Bác Văn cố nhẫn nhịn, anh tìm cho cô một bộ đồ thoải mái hơn, sau đó đưa cho cô:" Thay cái này đi."

" Phải..phải thay đồ nữa sao ông chủ?" Cô đầy ngớ ngẩn nhìn anh.

" Phải, đi thay đồ đi.." Anh đáp.

" Nhưng mà quần áo trên người tôi rất ổn như mà,  mặc như vậy rất ấm..."

" Tôi bảo em đi thay đồ đi.." Anh cắt ngang lời cô nói, anh không biết hai năm qua cô sống ra sao, nhưng bây giờ cô đã thuộc về tay anh.

Mọi thứ của cô, anh phải uốn nắn rồi thay đổi đưa về lúc trước, sau đó sẽ tìm hiểu cô đã xảy ra chuyện gì khi li hôn với anh rồi dọn đi!

Lộ Khiết bị anh nói liền đem đồ vào phòng tắm thay ra, sau khi thay đồ xong, nhìn cô trông dễ thương hơn hẳn.

" Được rồi, xuống nhà ăn chút gì đi." Anh đưa tay ra, nhìn cô bảo.

" Nhưng...nhưng mà..."

" Tôi bảo đi ăn!" Anh nhấn mạnh.

Lộ Khiết cuối cùng chịu thua, đưa tay ra cho anh nắm lấy, sau đó cùng anh đi xuống nhà rồi ăn một bữa cơm thịnh soạn.

Đã bao lâu rồi cô mới được ăn cơm ngon ngồi ghế êm thế này, không ai dành thức ăn với cô, không ai đánh đập cô, như vậy thật sự quá hạnh phúc với Lộ Khiết rồi.

" Từ từ thôi, đùi gà của em đây.." Anh ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lưng cô, sau đó đưa cho cô cái đùi gà.

Lúc trước cô rất thích ăn món này, tuy mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ khẩu vị của mình nha, thấy đùi gà cái liền sáng mắt lên.

" Ngon..thật sự rất ngon.." Lộ Khiết đầy cảm động bảo.

Quản gia và người hầu đứng cạnh nhìn nhau, mọi người đều đang thắc mắc..

Thiếu phu nhân cuối cùng đã bị gì mà thành ra thế này? Không phải Lộ Khiết trước kia họ biết nữa rồi.

Cao Bác Văn ngồi cạnh nhìn cô ăn ngon lành thế này, anh trầm tư một chút. Chẳng lẽ sau khi cô mất trí nhớ, cô bị bỏ đói sao? Trông cô ăn cứ như lâu ngày không được ăn no vậy...

Trông rất đáng thương, anh lại rất đau lòng đấy!

" Từ từ thôi, sau này em có thể ăn no rồi, đừng nhai vội như vậy, nghẹn thì làm sao?" Anh dịu dàng bảo, đưa tay lấy li sữa đặt trước mặt cô.

" Thật sao? Không phải ông chủ mua tôi về để làm nô lệ sao?" Cô ngây thơ nhìn anh hỏi.

" Nô lệ? Ai nói với em tôi mua em về để làm nô lệ cho tôi?" Cao Bác Văn cau mày, nghe hai chữ nô lệ thật khiến người khác chói tai.

" Những người ở đó..họ bảo sau khi tôi bị bán đi, phải làm nô lệ cho người mua mình về..."

" Bởi vì họ có tiền, nô lệ chỉ được làm theo, không được cãi lời.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.