Vợ Cũ Mất Trí

Chương 65: Bài Báo Cũ



Thư kí An bước vào phòng làm việc, cúi đầu chào hỏi Chu Đa Đa.

" Thư kí An, cậu đến đúng lúc lắm, tại sao cậu..." Quân Lịch Hạo lên tiếng nói.

" Quân tổng, đây là sai sót của tôi, tôi xin lỗi " Thư kí An vội nói.

" Được rồi, cậu đưa ba mẹ con họ về nhà trước giúp tôi " Quân Lịch Hạo nói.

" Đã rõ thưa sếp " Thư kí An đáp.

Anh nhìn Chu Đa Đa và Chu Yết rồi nhìn xuống Chu Quân:" Cả ba mẹ con đi theo cậu ấy đi, anh sẽ về sớm thôi ".

Sắp có cuộc họp quan trọng của Quân thị, anh không thể về nhà cùng ba mẹ con được.

Chu Quân là đứa trẻ có cảm giác nhạy bén, thằng bé nhìn thấy thư kí An liền nhăn mặt lại, đề cao cảnh giác hơn, người đàn ông..vẻ bề ngoài trông không đơn giản chút nào.

Thấy Chu Quân đang nhìn chằm chằm mình, thư kí An quay sang nhìn thằng bé:" Đây là cậu chủ nhỏ sao?".

Thư kí An mỉm cười chào hỏi, có vẻ trông hơi miễn cưỡng ahaha.

" Tiểu Quân..."

Chu Đa Đa thấy con trai mình mặt mũi cứ căng thẳng, như dây đàn căng đến sắp đứt rồi, thằng bé này hôm nay sao vậy? Sao trông nó cứ như đang khó ở với mọi thứ vậy đấy.

" Con muốn về phòng trọ " Chu Quân lên tiếng, bởi vì linh tính mách bảo nếu đi theo người đàn ông này, sẽ gặp nguy hiểm cho cả ba mẹ con bọn họ.

" Chu Quân " Chu Đa Đa nhìn con trai mình, thằng bé là người luôn háo hức muốn ặp lại và đoàn tụ với ba nó cơ mà? Sao hôm nay cứ kì lạ rồi còn bất lịch sự với người lớn như vậy chứ?

" Con muốn về đó..." Chu Quân kéo tay Chu Đa Đa, nhất quyết đòi cho bằng được, đang phản đối ngầm việc đi cùng thư kí An.

Thư kí An mỉm cười, nhận ra đứa trẻ này khá là đối phó được mà.

Xem ra khó mà giải quyết được cả ba mẹ con nhà này sớm đây. Một lũ phiền phức.

...

Cao gia.

Lộ Khiết liên lạc với Tần Thương Sinh tranh thủ cơ hội lúc Cao Bác Văn đi tắm, trong cô như cứ như đang lén lút sau lưng anh làm chuyện xấu, nhưng mà nếu kéo anh vào sâu lại càng nguy hiểm, thư kí An kia làm cô càng lúc càng nghi ngờ rồi.

" Thương Sinh, điều tra về thư kí An cho tôi " Lộ Khiết nói, một tay cầm điện thoại một tay cầm chuột điều khiển máy tính, Tiểu Vương đang ở cùng bà nội, bây giờ cô có cơ hội rảnh để tìm hiểu về thư kí An và về vụ việc tai nạn của Quân Lịch Hạo lúc trước.

Còn nữa, Diệp Ý Lan đó không biết ra sao rồi?

Mặc kệ cô ta trước đi, dù sao cái mạng đó của Diệp Ý Lan cô ta cũng không thể tự giữ lại được đâu, bên Mạc Hạc Hiên cũng báo cho cô mọi thứ rồi, sớm muộn gì cũng tìm ra cô ta và kẻ đứng sau mọi việc.

[ Tôi đã rồi thưa chủ nhân ]

" Thương Sinh, đã bảo đừng gọi tôi là chủ nhân nữa mà..."

" Tôi luôn xem cậu là em trai của mình, còn nữa, xong việc này cậu hãy dừng lại đi, còn lo mà tìm bạn gái kết hôn sinh con nữa " Lộ Khiết quan tâm nói.

[ Chủ nhân, tôi rất cảm kích ]

Nghe câu trả lời của Tần Thương Sinh, cô lắc đầu thở dài, tên nhóc này luôn theo một phép khuôn khổ như vậy, nói bao nhiêu lần cũng không bỏ cái cách gọi cô là chủ nhân.

Thật ra  Tần Thương Sinh là người được Quân lão gia đưa về chăm sóc, sau khi ông mất thì cô là người thay ông chăm lo cho Tần Thương Sinh. Thằng bé ấy tính tình rất ít nói, hỏi thì nói không hỏi thì im luôn. Được cái rất thông mih, đầu óc nhanh nhẹn, cũng là được Quân lão gia dạy võ nên võ thuật của thằng bé cũng không kém cô là bao nhiêu đâu.

Tần Thương Sinh luôn đi theo cô, làm cánh tay phải đắc lực giúp cô và Qúy Liêm Liêm cũng như Phó Quý, đối với thằng bé đấy cô là người thân duy nhất của cậu ta ngay lúc này.

" Được rồi, tôi cúp máy đây ".

Lộ Khiết nói xong liền cúp máy, cô để điện thoại sang một bên rồi liền dán mắt vào máy tính.

Lướt lướt một hồi, cô vô tình phát hiện ra một bài báo rất lâu về trước, không biết trời xuôi đất khiến sao khiến cô click vào đọc, vừa đọc vừa nghiên cứu và tìm hiểu.

" Sao vậy?".

Cao Bác Văn đi ra, trên người lại không thèm mặc áo quần, chỉ quấn khăn tắm ngang hông vậy đó.

Coi chịu nỗi không?

Lộ Khiết quay đầu lại nhìn anh, thở dài, bởi vì cô đang còn trong thời gian kiêng cử, nên bây giờ anh vẫn chưa động vào cô được, cũng thấy thương Cao Bác Văn chịu đựng từ lúc cô mang thai đến tận khi sinh xong, thật đáng thương cho người đàn ông này của chúng ta.

" Anh mặc quần áo vào đi, không chừng lại cảm lạnh đó " Cô đứng dậy, lại tủ mở ra lấy quần áo cho anh, đã lớn đến chừng này, có con luôn rồi nhưng ngày nào cũng để cô nhắc nhở như   một đứa trẻ.

Cao Bác Văn kéo ghế ra ngồi xuống, anh nhìn vào màng hình, bài báo này...

Lộ Khiết thở dài,cô cầm chiếc khăn lớn, đi đến lau khô tóc cho ông chồng của  mình.

" Bài báo này..." Anh lên tiếng.

" Em thấy nó đã rất lâu nên muốn đọc thử, sao vậy?" Lộ Khiết hỏi.

Cao Bác Văn im lặng, nhìn màng hình ngẫm một chút.

" Thư kí An...đứa trẻ trong hình rất giống thư kí An ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.