Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 194: 194: Nghe Ngóng




Tin tức chỗ lão viện trưởng Văn rất nhanh nhạy.
Hà Chiếu nghe vậy, chỉ thấy thú vị, vui vẻ hỏi: “Ông quen biết bà ấy không?”
“Tôi không quen”.
Viện trưởng Văn lắc đầu, rồi cau mày: “Nhưng ai nói với các cậu bậc thầy Ngọc Tâm là bà lão?”
Lần này đến lượt Dụ Lâm Hải cau mày.
Hà Chiếu mở to mắt, thắc mắc: “Bậc thầy, chẳng lẽ không phải bà lão à?”
“Bậc thầy là bậc thầy, chỉ trình độ của cô ấy trong lĩnh vực nào đó, liên quan đến kỹ thuật, không liên quan đến tuổi tác”.
Ghế hoa hồng tốt thì tốt, nhưng phần tựa lưng không cao, khi ngồi lên, phần đầu sẽ không có chỗ tựa, ngồi lâu sẽ không thoải mái, lão viện trưởng Văn lưu luyến đủ rồi bèn đứng lên.
Dụ Lâm Hải giơ tay ra đỡ ông ta, ba người đi về phía phòng khách.
“Lão viện trưởng, ông hiểu bao nhiêu về bậc thầy Ngọc Tâm?”
Hà Chiếu ở một bên pha trà, khẽ hỏi: “Vừa nãy ông nói bà ấy không phải bà lão, chẳng lẽ bậc thầy Ngọc Tâm là một cô bé?”

Viện trưởng nheo mắt suy nghĩ một lúc: “Để tôi nghĩ, khi tôi vừa biết cô ấy, có lẽ cô ấy chưa đến mười tuổi, chẳng phải là một cô bé ư, bây giờ..

mười năm, mười sáu, mười bảy…”
Ông ta giơ ngón tay bấm tính toán, thở dài nói: “Ồ, đã mười bảy năm trôi qua, năm nay chắc cô ấy chưa đến ba mươi tuổi, so với tôi, đương nhiên vẫn là cô bé rồi”.
Viện trưởng Văn nói rất thản nhiên, nhưng Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu nghe mà như chuyện nghìn lẻ một đêm.
Bậc thầy Ngọc Tâm danh tiếng lừng lẫy, mà năm nay chưa đến ba mươi tuổi!
Làm sao có thể?
Trong văn phòng tổng giám đốc, Bạch Lộc Dư vừa vào cửa đã hỏi Nam Mẫn: “Em định đón sinh nhật hai mươi năm tuổi thế nào?”
Nam Mẫn đang vùi đầu vào trong đống tài liệu, cũng không ngẩng đầu nói: “Không đón sinh nhật”.
“Thế sao được”.
Bạch Lộc Dư đi đến, nửa dựa vào bàn làm việc của cô: “Cơm thì phải ăn, sinh nhật cũng phải đón.

Dù sao qua sinh nhật này, em thực sự bắt đầu sang đầu ba rồi!”
… Đúng là một chủ đề đau lòng.

Chính vì vậy, cô mới không muốn đón sinh nhật.
Con gái mà, ai chẳng muốn trẻ trung mãi mãi, vĩnh viễn sống trong tuổi mười tám chứ?
Nam Mẫn ngẩng đầu, liếc trừng mắt nhìn anh nhỏ: “Sắp sang đầu ba thì đã sao, cho dù em tám mươi tuổi, cũng nhỏ hơn các anh, vẫn đẹp hơn các anh”.
“Đúng thật là nhỏ hơn các anh, ai bảo em cút ra khỏi bụng mẹ cuối cùng chứ.


Còn về xinh đẹp ấy à…”
Bạch Thất cố ý ngập ngừng, dưới ánh mắt ép bức của Nam Mẫn, anh ta mới miễn cưỡng khó khăn thừa nhận, đưa tay vuốt tóc của cô: “Được, em xinh đẹp nhất, tiên nữ cũng không đẹp bằng em”.
Nam Mẫn tỏ vẻ mặt ghét bỏ vỗ tay của anh ta, cảnh cáo anh ta nói: “Anh tuyệt đối đừng chuẩn bị tiệc sinh nhật đấy, em sẽ không đến đâu”.
“Không tổ chức sinh nhật cho em, làm sao các anh ăn bánh gato được?”
Bạch Lộc Dư trả lời một cách đương nhiên, khoanh tay cười nói: “Anh đã nói với các anh em rồi, tất cả đều đến thành phố Nam đón sinh nhật với em.

Nhưng đại ca chưa chắc đến được, anh ấy phải bận một thời gian”.
Đương nhiên Nam Mẫn hy vọng các anh có thể đến, sau khi mẹ qua đời, anh em bọn họ trời Nam biển Bắc, ai cũng bận rộn, vẫn chưa đoàn tụ thực sự.
Cô day chân mày, bất lực nói: “Nếu phải cần một cơ hội thì tổ chức đi”.
“Đúng thế, sợ cái gì.

Em mới hai mươi năm tuổi, còn năm tuổi nữa mới đến ba mươi”.
Lời của Bạch Thất chẳng mang đến sự an ủi nào cho Nam Mẫn, cô cười như không cười giật khóe miệng với anh ta, trong lòng thầm ngân nga một lời hát: Anh mãi mãi không hiểu nỗi đau của em, như ban ngày không hiểu ban đêm…
Còn hơn một tuần nữa mới đến sinh nhật của Nam Mẫn, cũng không cần quá gấp gáp, hiện giờ còn có một chuyện quan trọng hơn.
“Danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm em càng ngày càng lừng lẫy, lần này có rất nhiều người đều điều tra về em, ngay cả nhà họ Bạch các anh cũng có không ít người đến nghe ngóng chỗ anh, muốn mua tác phẩm của em”.

Bạch Lộc Dư vừa nói đùa, lại nghiêm túc nói: “Trong thời đại internet ngày nay, tìm hiểu thông tin vô cùng thuận lợi, nếu người có lòng hết sức điều tra, chưa chắc không điều tra được đến em.

Rốt cuộc em định thế nào?”
Nam Mẫn trầm ngâm nói: “Em làm vậy cũng không có mục đích đặc biệt, ngoại trừ tạo thế cho vàng bạc châu báu Nam thị, chủ yếu là để ép ông nội ra”.
“Tiền bối Nam Ông, vẫn chưa có tin tức gì ư?”
Nam Mẫn lắc đầu: “Giới truyền thông gây động tĩnh lớn như vậy, chắc ông nội cũng nhìn thấy.

Đây là một tín hiệu mà em và ông từng hẹn trước, ngày Ngọc Tâm xuống núi là lúc ông về nhà.

Em nghĩ chắc cũng sắp rồi”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.