Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 211: 211: Bùng Nổ Tin Nhắn Wechat




Đám nhân viên bảo vệ trong lòng căng thẳng, không nói hai lời liền dẫn Trác Huyên ra ngoài, cô ta không dám tin, không ngừng giãy giũa: “Anh Hải, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ…”
Mấy người giúp việc nhìn chằm chằm Trác Huyên gào thét giống như chó chết chủ, tất cả đều trợn trừng mắt.
Bọn họ đoán sai rồi, xem ra vẫn là vợ cả tốt.
Dụ Lâm Hải lại gọi Hà Chiếu mới về nhà không lâu, căn dặn ba việc:
Thứ nhất, tìm người phục hồi bức tượng mã não Nam Hồng nhỏ bị rơi vỡ.
Thứ hai, đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày mai đến thành phố Nam;
Thứ ba, phải chuẩn bị xong xuôi quà sinh nhật tặng Nam Mẫn.
Hà Chiếu nhận lệnh, Dụ Lâm Hải nhìn một bàn bày la liệt quà cáp, trong lòng phập phồng bất định, con ngươi thâm trầm.
Đây là lần thứ ba anh đi thành phố Nam rồi, anh không tin mình không thể cứu vãn được trái tim cô!

Sắp hai mươi lăm tuổi, Nam Mẫn cảm nhận sâu sắc mình không còn trẻ nữa, nên bắt đầu dưỡng sinh thôi.
Nhất định phải nuôi dưỡng thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Bình thường mỗi buổi sáng đều là đồng hồ sinh học gọi cô dậy, không tính có đồng hồ báo thức, hôm nay ngược lại vừa sáng sớm, điện thoại đã vang lách cách không ngừng giống như bị co giật.
Cô lười biếng mở mắt, cầm điện thoại di động lên nhìn, đều là lời chúc mừng sinh nhật cô.

Các lãnh đạo cấp cao, các giám đốc, trợ lý của tập đoàn Nam Thị đều quang minh chính đại gửi tin nhắn riêng chúc mừng, trong nhóm chat nhân viên công ty cũng lần lượt nhãn dán, đủ các loại lời chúc hiện ra giống như thủy triều hết làn sóng này đến làn sóng khác, khiến người ta không kịp thích ứng nổi.
Tỉnh cảnh này ba năm nay cô đã không gặp qua rồi, quả thật có chút không quen.
Nam Mẫn nhíu mày, khẽ thở dài một cái.
Thật là gánh nặng ngọt ngào, cô sợ nhất tình cảnh này, vốn dĩ muốn để cho ngày sinh nhật cố gắng trôi qua không một tiếng động, không ngờ cái gì nên tới vẫn tới.
Nhóm gia đình cũng đã lâu rồi mới có động tĩnh.
Trong nhóm đại gia đình, mấy ông bố gửi bao lì xì như mưa rơi, dùng lì xì lướt màn hình.
“Chúc con gái bố sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc như ngày sinh nhật! Bố năm tặng con bao lì xì đỏ đóng kín, Wechat không cho gửi quá nhiều, bố viết chi phiếu, lát nữa bảo anh nhỏ qua đưa cho con”.
Còn để lại một câu cảnh cáo: “Tiểu tử thúi, không được phép nuốt riêng đấy! @Bạch Lộc Dư”.
Bạch Lộc Dư lặng lẽ liếc một cái: “Ồ”.
Bố tư: “Chỉ gửi lì xì đỏ à, đúng là bản tính thương nhân, mùi tiền thúi khắp người, thật không có thành ý gì cả.

Mẫn à, bố tư đã chuẩn bị quà cho con, bảo anh tư con mang qua rồi.

@Lý Vân: Thằng nhóc, con đừng quên đấy!”
Lý Vân: “Biết rồi, bố lải nhải hơn tám trăm lần rồi đó.

Con đang trên đường đến rồi”.
Bố ba: “Mèo con lười biếng có phải vẫn đang ngủ đúng không? Mấy người nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy mèo con lười biếng của chúng ta ngủ nướng.

Mèo con, sau khi dậy meo một cái nhé, bố liền tặng quà cho con”.
Hạ Thâm: “Bố, da bố như vậy, cẩn thận mèo lười hóa thành mèo hoang cắn bố đấy”.
Bố hai: “Còn meo một cái, lớn tuổi như vậy rồi có biết xấu hổ không? Con gái đừng để ý đến bọn họ, xe thể thao của bố hai đến rồi, đã bảo anh hai con lái qua!”
Quyền Dạ Khiên: “Đang lái rồi.

Mèo con lười biếng, lát nữa cũng meo một cái cho anh nghe nhé”.

Bố lớn: “…”
Anh cả: “…”
Bố hai: “Lão Tạ, ông có bản lĩnh gõ dấu ba chấm, tôi có bản lĩnh nói chuyện.

Ồ tôi quên mất, ông không biết đánh chữ Đông Quốc đâu.

Ha ha ha ha ha”.
Bố lớn: “Shut-up!”
Anh cả: “Không phải Tạ, là Shelby, cảm ơn”.
Bố năm: “Chữ Đông Quốc của tiểu Tạ đánh rất lưu loát nha, không tệ không tệ, có tiến bộ.

Lão Tạ, ông nên học chút đi”.
Bố lớn: “…”
Anh cả: “…”
Nam Mẫn nhìn 99+ tin nhắn mới, còn có cả trận khẩu chiến kia, cô không khỏi dở khóc dở cười, cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngồi dậy, nhận từng phong bao lì xì nhỏ trong nhóm, bắt đầu trả lời tin nhắn.
“Cảm ơn lời chúc của bố lớn bố hai bố ba bố tư bố năm, yêu mọi người”.

Sau đó cô e hèm, nhấn nút ghi âm: “Meo @Bố ba”.
Bố ba: “Ha ha ha ha ha, hay!”
Kết quả một tiếng meo này đã khiến mấy ông bố khác không đồng ý, rối rít kêu: “Dựa vào cái gì mà chỉ meo với ông ấy, không được, bố cũng muốn!”
Nam Mẫn cực kỳ cạn lời, mấy ông bố này sao lại khó dỗ giống như trẻ lên ba vậy.
Cô chỉ đành dùng giọng nói khàn khàn của mình kêu từng tiếng meo.
Sau đó anh em trong nhóm cũng vang lên từng trận cười “Ha ha ha ha ha”, lần lượt nhấn icon cười chế giễu cô.
Nam Mẫn híp mắt, thoát khỏi nhóm đại gia đình, mở nhóm anh em, cô gửi biểu cảm đứa trẻ con phun lửa, kết quả mang lại khá nhỏ, cô lại gửi thêm ba con dao làm bếp, lúc này mới khiến các anh em yên tĩnh.
Bạch Lộc Dư sức sống tương đối mãnh liệt, thân là trưởng nhóm, anh ta nhanh chóng đổi tên nhóm từ “Anh em hồ lô” chuyển thành “Trời đất bao la em gái nhỏ là lớn nhất”.
Lúc này Nam Mẫn mới hài lòng, tha thứ cho bọn họ.
Trò chuyện đang vui thì tiếng gõ cửa vang lên, ở cửa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Nam Lâm: “Chị, chị dậy chưa?”
“Vào đi”.
Nam Lâm vừa bước vào liền cười một tiếng “Hi hi hi”: “Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Nam Mẫn bị cô chọc cười: “Cảm ơn”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.