Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 291



Chương 291

Chẳng ngờ vừa ngồi lên ghế dài một lát, cô lại thấy có hai người đi ra.

Tiếng bước chân người đi phía trước hơi lộn xộn, người đi đằng sau thì dứt khoát hô lên: “… Thả tôi ra, Hạ Thâm, anh có thể đừng xen vào chuyện của tôi nữa không!”

Chỗ ngồi của Nam Mẫn đúng lúc bị một cây tùng che khuất.

Hai người đi tới lôi lôi kéo kéo dây dưa không dứt, căn bản không phát hiện sau cây tùng có một người đang ngồi.

Ngay sau đó, Nam Mẫn chỉ nghe thấy tiếng nói tựa đàn violin vô cùng quen thuộc, dịu dàng nhưng vẫn lộ ra sự cứng rắn vô cùng: “Tôi mặc kệ em, tùy em sa ngã như vậy sao?”

“Tôi sa ngã cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh!”

Giọng nói của Thư Anh sắc bén mà run rẩy: “Hai chúng ta đã chia tay rồi, anh đường đường là ảnh đế, là cậu chủ nhà họ Hạ, Thư Anh tôi không với cao nổi. Anh đi con đường ánh sáng của anh, tôi bước lên cầu độc mộc của tôi, chúng ta vốn cũng không chung một đường”.

Hạ Thâm khẽ mỉm cười: “Cái gọi là cầu độc mộc của em chính là không còn nguyên tắc, bán rẻ sắc đẹp cho Lý Long Thăng, em không sợ một ngày nào đó ông ta bán em thật sao?”

“Bán thì bán thôi, tôi vốn cũng không phải người sạch sẽ gì”.

Giọng nói của Thư Anh bình tĩnh trở lại, ẩn chứa tia thê lương: “Trong giới này còn hi vọng có thể trở thành hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn sao? Tổng giám đốc Lý là ân nhân của tôi, tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho ông ta”.

“Cam tâm tình nguyện? Ý em là cái thân mình toàn vết thương của em?”

Giọng điệu Hạ Thâm chưa bao giờ lạnh lẽo đến vậy: “Tối qua, nếu không phải tôi kịp thời chạy tới, em đã bị súc sinh kia ăn tươi nuốt sống rồi!”

“Cảm ơn ơn đức to lớn của anh!”

Thư Anh cúi người thật sâu với Hạ Thâm: “Nhưng anh không phải chúa cứu thế, có thể cứu tôi lần một, chưa chắc có thể cứu tôi lần hai, cần gì phải thế chứ. Không bằng tiết kiệm chút sức lực đi yêu thương thanh mai trúc mã kia của anh”.

Hạ Thâm nhíu mày: “Tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi, Nam Mẫn chỉ là em gái của tôi”.

“Là loại em gái đặt trên đầu tim kia sao?”

Giọng nói của Thư Anh lại trở nên sắc bén: “Hai người không phải người thân, cũng không phải họ hàng, anh em cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là lấy danh nghĩa anh em thay cho cách gọi lốp xe dự phòng mà thôi, lừa ai hả?”

Cô ta cười lạnh lùng: “Khi đó, sở dĩ anh qua lại với tôi chẳng phải cũng vì dáng dấp, khuôn mặt tôi giống cô ta ba phần sao? Coi tôi là thế thân, anh cho rằng tôi không biết?”

“Em đang nói bậy bạ cái gì, ai coi em là thế thân…”

Thư Anh muốn đi, Hạ Thâm không cho, tiến lên ngăn cản cô ta, hai người anh kéo tôi đẩy thế nào mà lại nhìn thấy Nam Mẫn đang ngồi trên ghế, hoảng sợ đứng không vững, cùng nhau ngã xuống mặt đất.

Khi lăn từ trên dốc nhỏ xuống, Hạ Thâm ôm chặt Thư Anh, làm đệm thịt cho cô ta.

Nam Mẫn im lặng nhìn hai người ôm nhau lăn xuống kia, lặng lẽ tiêu hóa nội dung vở kịch vừa nghe được, tổng kết ra được mấy tin tức quan trọng như sau:

Một, hóa ra anh ba Hạ Thâm của cô và Thư Anh xinh đẹp kia lại là một đôi tình nhân.

Hai, đôi bên vừa chia tay trước đây không lâu, hình như nguyên nhân là từ cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.