Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 362



Chương 362

Nhưng bà Nam đó vô cùng thần bí, lai lịch thân phận đều là dấu chấm hỏi. Khi còn sống Nam Ninh Tùng cao ngạo bao nhiêu thì bà ấy lại khiêm tốn bấy nhiêu, gần như chưa từng lộ diện trước công chúng, nhưng tập đoàn Nam Thị đều có một công lao của bà ấy.

Từ các loại dấu vết này nhìn ra, bà Nam không giống với người đã kết hôn sáu lần, sinh ra lần lượt sáu đứa trẻ.

Vậy nên bọn họ suy đoán, có thể là do bà ấy hiến ‘trứng’, vì vậy đã cho Nam Mẫn có đến năm người anh khác họ.

Nhưng trong này vẫn còn một vấn đề khiến người ta nghĩ không ra…

Nếu như nói đàn ông không năng lực trong phương diện đó, hoặc không muốn kết hôn chỉ muốn duy trì nòi giống đời sau, có lẽ sẽ chấp nhận phương pháp cho ‘trứng’ này, nhưng theo hiểu biết của bọn họ thì không phải như vậy.

Bọn họ không tìm hiểu nhà họ Hạ và nhà họ Lý, nhưng nhà họ Quyền và nhà họ Bạch anh em đông đảo, cũng không thể đều là những đứa trẻ thông qua phương pháp sinh sản đặc biệt.

Nghe Phó Vực liên tục nói trong vẻ khiếp sợ và nghi ngờ, phía Nam Mẫn mặt không cảm xúc, màu mắt lạnh xuống từng tấc, lạnh buốt giống như một ngọn núi băng.

“Nói xong rồi? Các anh cũng thật rảnh rỗi, hứng thú với chuyện của nhà người khác như vậy, không biết quá tò mò sẽ hại chết mèo sao”.

Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Phó Vực, tôi cho anh một lời khuyên chân thành, tốt nhất anh hãy nhai nát tất cả những gì mình biết vào trong bụng đi, cũng khuyến cáo người anh em tốt của anh, đừng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi”.

Phó Vực nuốt hai ngụm nước miếng đầy khô khốc.

“Tôi không phải người có tính khí tốt đẹp gì, thậm chí không thể nói là người tốt, các anh tôi càng không”.

Nam Mẫn nheo mắt: “Chuyện hôm nay tôi xem như là anh thả rắm, từ cánh cửa này đi ra, tất cả mọi chuyện đều xem như không có gì, không được phép nhắc đến. Tôi không muốn gây thù với các anh, các anh cũng đừng ép tôi”.

Phó Vực bị ánh mắt và lời nói của Nam Mẫn làm cho xương sống cứng đờ, dường như cả người không thể động đậy.

Lúc này anh ta mới biết, cô thật sự nổi giận rồi.

Dụ Lâm Hải vào phòng sách, đứng yên trước bàn đọc sách của ông cụ.

Ông cụ ra vẻ không muốn để ý đến anh, nói: “Có cái đếch gì thì nói mau, nói xong thì ra ngoài luôn”.

“Ông ngoại, ông và bậc thầy Ngọc Tâm có giao tình gì sao?”

Dụ Lâm Hải không muốn gây sự với ông cụ, anh trực tiếp bày tỏ mục đích đến đây.

Ngược lại ông cụ Dụ cũng không kinh ngạc, ông ấy hỏi: “Cháu muốn hợp tác với bậc thầy Ngọc Tâm?”

“Vâng. Những tác phẩm trước đây của trang sức Dụ Thị đến bây giờ vẫn bị xếp trong nhà kho không tung ra thị trường, cháu nghĩ nếu có thể liên hệ với bậc thầy Ngọc Tâm, e rằng chỉ là liên danh có lẽ cũng đủ để một lần nữa đưa ra thị trường”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.