Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 384



Chương 384

“Cô đừng ngây thơ thế, cô từng thấy mấy đôi ly hôn sau này lại tái hôn chứ? Gương vỡ khó lành, theo tôi thấy, khả năng cô Trác trở thành bà chủ mới rất cao, chúng ta hầu hạ cho tốt đi, cô ta không dịu dàng như bà chủ cũ đâu, là kẻ rất khó hầu hạ”.

Sau khi được biết Nam Mẫn chính là bậc thầy Ngọc Tâm, anh lập tức nghĩ đến những món quà mà cô đã từng tặng anh.

Đó đều là những món quà anh chẳng dùng tới cũng không quan tâm, bị anh cất vào trong tủ.

Muốn có được một tác phẩm của bậc thầy Ngọc Tâm, có thắp đèn đi tìm cũng khó tìm được, không ngờ tác phẩm mà chính tay cô điêu khắc lại xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt, là anh có mắt mà không nhận ra vàng nạm ngọc.

Lúc này, khi càng gần với những món quà đó, anh lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch đập điên cuồng.

Khoảnh khắc mở cửa, cùng với mùi nước hoa nồng nặc, là một bóng hình nhào về phía anh: “Anh Hải…”

Tay của Dụ Lâm Hải phản ứng nhanh hơn tai của anh, xuất phát từ tâm lý đề phòng theo bản năng, anh nhạy cảm tránh bóng hình đó, nắm chặt cổ tay rồi đánh đến.

Bóng hình lùi lại phía sau và phát ra tiếng kêu: “A…”

Phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

Đèn trong phòng được bật sáng, Trác Huyên ngồi trên sòa, ôm cái mũi còn đang chảy máu, nước mắt rưng rức, vô cùng ấm ức: “Đâu có ai như anh vừa gặp đã đánh người…”

Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, cau chặt mày: “Ai cho cô vào đây?”

Trác Huyên cong môi: “Người ta nhớ anh mà”.

“Trác Huyên, đây là nhà tôi. Chúng ta đã chia tay rồi”, giọng Dụ Lâm Hải vô cùng lạnh lùng, không chút ấm áp nào.

Trác Huyên thắt lòng, không màng đến cái mũi đang đau, lập tức đứng lên: “Anh đề nghị chia tay, nhưng em không đồng ý. Em yêu anh, em tuyệt đối sẽ không chia tay với anh!”

“Đấy là việc của cô”.

Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh nhạt, trực tiếp ấn gọi nội bộ: “Gọi bảo vệ lên đây, mời cô Trác ra ngoài”.

Nói xong, anh không quan tâm đến cô ta nữa, quay người đi vào gian để đồ.

Trác Huyên cắn môi, không dám tin người đàn ông đã từng đặt cô lên hàng đầu, luôn nghe theo cô ta lại thực sự có thể nhẫn tâm như vậy, nói bỏ là bỏ.

Cô ta cố chấp đi theo.

Trong gian để đồ rộng rãi xa hoa, Dụ Lâm Hải không ngó nghiêng, đi thẳng đến trước một cái tủ gần phía Nam nhất, mở ra, bên trong bày đầy áo sơmi và vest, cùng với cà vạt đầy đủ màu sắc kiểu dáng. Anh cũng chưa từng động đến chỗ trang phục này, đều là Nam Mẫn xử lý cho anh khi cô còn ở đây.

Còn trên hàng tủ sát tường nhất, bày những món quà mà cô tặng anh.

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy khó thở, không biết tại sao, đột nhiên đôi mắt hơi chua xót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.