Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 490



Chương 490

“Ba năm trước khi cháu rời đi đã biết ông ta sẽ không bỏ qua cho vườn Hoa Hồng nên đã nhờ quản gia Triệu chuyển hết đồ có giá trị đi và thay bằng đồ giả, dù sao ông ta cũng không phân biệt được hàng tốt xấu”.

Nam Tam Tài bĩu môi.

“Thằng hai là đồ ngốc, thằng ba càng dốt hơn, đi theo ông học cách giám định đồ cổ nhiều năm như vậy mà ngay cả kiến thức căn bản cũng không biết, có lớn mà không có khôn, gỗ mục không thể chạm khắc”.

Ông thở dài ngao ngán.

“May mắn thay chút bản lĩnh được tổ tiên lưu truyền lại của nhà họ Nam chúng ta đều được bố cháu kế thừa, bố cháu lại truyền lại cho cháu cũng coi như có người nối tiếp rồi, nếu không ông có xuống mồ cũng thực sự không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông mà”.

Nam Mẫn ngước mắt: “Chút tài vặt này của cháu không thể so với bố, càng thua kém ông vạn dặm, vẫn sớm lắm ạ”.

“Khiêm tốn như vậy không giống với cháu gái cả của ông, ông còn nhớ năm mười tuổi ấy cháu đã phát ngôn hào hùng muốn vỗ chết bố mình trên bãi biển mà”.

Nam Tam Tài khẽ chỉ vào đầu cô: “Sao thế, ra ngoài trải nghiệm ba năm, trưởng thành rồi, học được cách tâng bốc, nói dối rồi đấy à?”

“Không phải đâu ạ”.

Nam Mẫn nhăn nhăn chiếc mũi dọc dừa: “Lúc đó cháu còn nhỏ, học nghệ chưa thông bị bố cười nhạo nên mới mỉa mai ông ấy”.

Ông cụ hỏi tiếp: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Hiện tại… không phải đã biết trời cao bao nhiêu, đất dày thế nào rồi sao ạ”.

Nam Tam Tài phá lên cười ha hả: “Con nhóc nhà cháu, thông minh, có thực lực, tính khí cũng lớn, giống y chang bố cháu thuở nhỏ, đúng là từ một khuôn đúc ra mà”.

“Dạ? Vậy sao ạ?”, Nam Mẫn thật thà đáp: “Cháu cảm thấy tình tính bố cháu khá dễ chịu”.

Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc đều đã hành xử như vậy rồi nhưng bố cô cũng không ‘vì việc nước quên tình nhà’, ngược lại còn cứu giúp họ rất nhiều, nếu đổi lại là cô, chắc chắn sẽ không nhẫn nhịn nổi.

“Đó là do bị mẹ cháu quản”.

“Năng lực bố cháu cao, bản lĩnh của mẹ cháu càng lớn hơn, hai đứa nó tụ hợp lại thực sự có thể gọi là- vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Nam Mẫn yên lặng lắng nghe, cô thích nghe chuyện kể về bố mẹ mình, luôn cảm thấy bản thân như đang dõi theo một câu chuyện vậy.

Bố mẹ trong miệng của ông nội tồn tại bất đồng rất lớn với bố mẹ trong mắt cô do góc độ và thân phận không giống nhau.

Nghe hồi lâu vẫn là chuyện bố mẹ cô bỏ nhà đi lập nghiệp, Nam Mẫn nhìn vẻ mặt của ông cụ, lúng túng hỏi: “Năm đó bố cháu bỏ nhà chạy đến thành phố Nam là ý tưởng của mẹ cháu sao ạ?”

“Đúng, nhưng không hoàn toàn”.

Nam Tam Tài hồi tưởng lại cảnh tượng đứa con trai cả của mình bỏ nhà đi cách đây vài năm mà lòng vẫn đau như cắt, đây cũng là ác mộng diễn ra trong nhiều năm nay của ông, mấy ngày gần đây số lần lặp lại càng lúc càng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.