Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 560



Chương 560

“Mỗi lần mẹ đều có lý do thoái thác này, mặc dù mấy ngày nay con không ở thành phố Bắc, những cũng xem qua dự báo thời tiết rồi, mấy ngày nay trời đều trong xanh, không âm u như mẹ nói”.

Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn Dụ Phượng Kiều, hai mẹ con ánh mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Dụ Phượng Kiều có chút không tự nhiên, quay đi chỗ khác.

Dụ Lâm Hải tiếp tục xoa chân cho bà ấy, giọng điệu không cho phép xen vào: “Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện thành phố, mẹ cũng nên đi kiểm tra một chút”.

Dụ Phượng Kiều hồi lâu không nói gì, im lặng thay cho đồng ý.

Bà ấy rũ mắt nhìn con trai đang quỳ trước mặt lặng lẽ bóp chân cho mình, tình cảnh này đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Chợt nhớ ra cái gì đó, khóe môi Dụ Phượng Kiều khẽ mím: “Ba năm trước đều là Mẫn giúp mẹ đấm bóp, tay con bé nặng nhẹ vừa phải, xoa bóp cực kỳ thoải mái”.

“…”

Thôi rồi lại bị ghét bỏ, ngón tay Dụ Lâm Hải dừng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy về sau e là không có cơ hội rồi, tay của con trai không nhẹ không nặng, mẹ từ từ quen đi”.

Mí mắt của Dụ Phượng Kiều khẽ chớp, sao lại nghe ra có chút ghen tuông nhỉ?

Đứa con trai này không phải ghen với Mẫn đấy chứ?

Khi con trai xoa bóp hai chân tàn tật của mẹ, vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường, chỉ là hình ảnh mẹ hiền con hiếu, đối với hai mẹ con Dụ Phượng Kiều và Dụ Lâm Hải thì lại vô cùng hiếm thấy.

Dường như đã không còn nhớ nổi lần trước hai mẹ con bình tĩnh nói chuyện là vào lúc nào, cảm giác đã là chuyện rất lâu rồi.

Dụ Phượng Kiều có chút ngượng ngùng, sợ con trai quỳ đau gối, không muốn cho anh xoa bóp nữa.

Dì Vệ quản gia riêng của bà ấy lại rất tinh mắt, chuyển đến một chiếc ghế tròn nhỏ: “Hải à, trên đất lạnh lắm, ngồi xuống đây, chân của cô cả phải xoa bóp thật kỹ”.

Nói xong còn nháy mắt với Dụ Phượng Kiều, sau đó lui ra ngoài.

Dụ Phượng Kiều: Cái bà này…

Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế đẩu nhỏ, chuyên tâm xoa chân cho mẹ: “Ngày mai con đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra”.

“Không cần, dù sao cũng sẽ không tốt lên, cần gì phải lãng phí thời gian…”, Dụ Phượng Kiều không nghĩ liền từ chối.

Dụ Lâm Hải ngẩng đầu nhìn bà ấy, rất kiên trì: “Phải đi”.

Dụ Phượng Kiều: “…”

Bà ấy mếu máo: “Được rồi, đi thì đi, có gì ghê gớm”.

Khuôn mặt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải đã thêm vài phần ôn hòa.

Bầu không khí yên lặng hồi lâu, Dụ Phượng Kiều đột nhiên mở miệng: “Con đi một chuyến đến thành phố Bạch, gặp hai người Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.