Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 667



Chương 667

Cặp sư đồ bị ghét bỏ cùng liếc nhìn nhau, lặng lẽ ngậm miệng như gà ngậm thóc.

Nhìn Nam Mẫn là biết cô được một tay Nam Tam Tài dạy dỗ, từng nhịp độ, thói quen, trạng thái cùng với những động tác nhỏ đều giống nhau như đúc, hành động hết sức đồng bộ.

Dụ Lâm Hải đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt dần trở nên hiền hòa, lại rực rỡ như ngọc.

Bao nhiêu đêm anh cầm con dấu hoa hồng đó, vuốt ve món quà Nam Mẫn để lại cho anh, nhìn hình khắc trên đó, những đường nét đó, cố gắng tưởng tượng xem hình bóng Nam Mẫn từng bước khắc họa ra chúng sẽ như thế nào, nhưng không thể tưởng tượng nổi.

Nay, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy.

Vừa chạm vào ngọc, ánh mắt cô lập tức biến thành tập trung, dường như xung quanh chẳng còn bất kỳ thứ gì nữa, chỉ còn mỗi khối ngọc đó thôi. Cô cầm bút, vẽ từng nét, từng nét một, kỹ năng hội họa xuất thần nhập hóa, chỉ có vài nét bút ít ỏi đã tạo ra cảnh vật cực kỳ sống động, như thể bản thân nó có sinh mệnh, là một vật sống.

Buông bút xuống, cô cầm lấy dao khắc, dáng vẻ lại biến đổi.

Khi đặt dao xuống, ánh mắt cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều, dáng vẻ lười biếng thích thú, như thể miếng ngọc trong tay là một món đồ chơi con nít, nhưng lực khắc lại không hề cẩu thả, cổ tay gần như không hề cử động, chỉ có những ngón tay tạo lực, từng chút từng chút, tốc độ ngày càng nhanh.

Dụ Lâm Hải nhìn mất cả hồn, không phải do anh chưa được thấy cảnh khắc ngọc, chỉ là anh chưa từng thấy ai thoải mái và thích thú với nó như vậy, lúc này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Kỹ thuật không sao bì được này phải tốn bao nhiêu ngày đêm mới tôi luyện ra được?

Miệng có thể gạt người, nhưng lòng bàn tay đầy vết chai đó lại không thể lừa được ai hết.

“Phù! Xong rồi!”

Nam Mẫn thổi tóc mái đang rủ xuống trên trán, hài lòng cong môi: “Đúng là mình có khác”.

“…”

Dụ Lâm Hải hoàn toàn không ngờ được Nam Mẫn lại nói ra câu đó, lập tức ngẩn ngơ.

Sau đó không nhịn được mỉm cười.

Nam Mẫn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy đôi môi cong cong của Dụ Lâm Hải, nụ cười đó nở rộ trên gương mặt tuấn tú khiến cô thoáng khựng lại một giây rồi tức giận mắng: “Cười cái rắm”.

Điêu xong rồi, khắc đẹp rồi, thì bắt đầu mài bóng.

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp: “Không hổ danh bậc thầy Ngọc Tâm, vừa ra tay đã thấy sự khác biệt”.

Nam Mẫn không quay đầu lại, chỉ thưởng thức tác phẩm của mình, sau đó thản nhiên nói: “Dù sao cũng là năm mươi phần trăm tiền lời, kiếm nhiều hơn một chút cũng tốt, đằng nào lại chẳng vào túi tôi, chút sức lực đó vẫn có thể bỏ được”.

Về khoản kiếm tiền này thì Nam Mẫn hết sức nghiêm túc.

Dụ Lâm Hải cười cười, anh còn chưa nói chuyện thì Nam Tam Tài ở rất xa đã nghe thấy, cả người nghiêng ngã, suýt chút nữa giữ không chắc khiến dao khắc cắt vào tay, chột dạ reo lên: “Nói linh tinh cái gì thế, rõ ràng là tiền về túi ông cơ mà”.

Nam Mẫn quay đầu liến nhìn ông cụ một cái, thầm nghĩ: Lão hồ ly này, chút tâm tư đó mà cũng đòi giấu được cháu ư?

Văn Hải Phong hóng hớt không chê chuyện bé xé ra to, gọi Dụ Lâm Hải từ xa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.