Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 956



Chương 956

Thực ra cô ta từng nghĩ không chỉ một lần, Dụ Lâm Hải có từng yêu cô ta thật không?

Câu trả lời không chắc chắn lắm.

Bọn họ đúng là từng yêu nhau, ở bên nhau trong thời gian ngắn, anh cũng đối xử rất tốt với cô ta, cũng không để cô ta thiếu gì về mặt vật chất, cũng coi là chu đáo, dịu dàng.

Nhưng, cô ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Sau này khi cô ta ở cùng Kiều Lãnh, Vương Bình, cô ta đột nhiên hiểu ra, Dụ Lâm Hải không còn tình yêu như ban đầu với cô ta.

Thậm chí ngoại trừ lần cô ta giả bộ ho ra máu ở dinh thự nhà họ Dụ, anh bế cô ta đi bệnh viện ra, thì chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn với cô ta, lúc cô ta chủ động tiến xa hơn, anh cũng không làm với cô ta.

Thực sự thích một người không phải là chỉ hận không thể chiếm hữu người đó làm của riêng mình, nhét vào cơ thể mình sao?

Kiều Lãnh và Vương Bình chưa chắc đã yêu cô ta, nhưng Dụ Lâm Hải chắc chắc không yêu cô ta.

Anh tốt với cô ta chỉ là vì hồi nhỏ cô ta đã từng tặng anh ‘sự ấm áp’.

Nhưng cô ta thực sự muốn hồi tâm, gả cho anh!

Nếu không phải Dụ Phượng Kiều ngăn cản, không phải Nam Mẫn xen vào, cô ta sớm đã ở bên Dụ Lâm Hải, cho dù anh chết, cô ta cũng có thể có được một món tài sản thừa kế lớn.

Dụ Lâm Hải đã chết, dù thế nào cô ta cũng phải đến phúng viếng.

Trác Huyên khóc rất thê lương, nước mắt ào ào rơi xuống, nhưng trong lòng không buồn đến vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Dụ Lâm Hải trong bức ảnh trên bia mộ, cô ta vẫn không nhịn được òa khóc.

Tiếng khóc lần này đã có thêm sự chân thành.

Đặc biệt khi Trác Nguyệt thản nhiên vỗ đầu gối của cô ta, Trác Huyên quỳ trước bia mộ, tiếng khóc đó càng lớn, là vì đau đến rơi nước mắt.

Trác Nguyệt thầm nghĩ: Đây chính là cơ hội tuyệt vời để biểu hiện, sao lại không than thở khóc lóc?

Trong mắt bà ta cũng tràn đầy nước mắt.

Liếc mắt nhìn về Dụ Phượng Kiều, cái nhìn này khiến bà ta có chút giật mình.

Người phụ nữ đã từng kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi, tóc mai có thêm vài sợi bạc, nếp nhăn khóe mắt cũng không giấu được, toàn thân suy sụp.

Lúc này, Trác Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng rất thoải mái, thoải mái đến mức chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Dụ Phượng Kiều ơi là Dụ Phượng Kiều, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay.

Chị sống còn có ích gì nữa, đến cuối cũng không phải là người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh sao?

Ly hôn với chồng, lại mất con trai, đến tuổi này chỉ còn lại một đôi chân tàn tật, chậc chậc, đúng là đáng thương.

Bà ta sờ bụng, cảm thấy đứa bé này đến thật đúng lúc.

Trên mặt bà ta vẫn là vẻ vô cùng thương tiếc: “Chị Kiều, xin hãy nén đau thương. Dù như thế nào, chị nhất định phải bảo trọng, tôi tin rằng Hải ở trên trời linh thiêng, chắc chắn cũng mong chị sống thật tốt”.

Dụ Phượng Kiều không thèm để ý đến bà ta, coi như bà ta không tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.