Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 979



Chương 979

Là phỏng theo, nhưng mô phỏng tương đối giống thật.

Kỹ thuật làm giả vượt xa cả cô, thậm chí còn cao siêu hơn ông nội khi còn trẻ.

Dụ Lâm Hải lấy ở đâu ra thế?!

Thứ đồ khác cô có thể từ chối, nhưng bức tranh này sao cô có thể từ chối chứ?

“Đây, đây là tranh Thanh Minh Thượng Hà?”

Thấy Nam Mẫn chậm chạp không nói lời nào, Lý Vân có chút mất kiên nhẫn, chần chừ hỏi cô: “Đây không phải bản chính chứ?”

Nam Mẫn cạn lời ngước mắt lên nhìn anh ta: “Di vật văn hóa cấp quốc gia vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng Cố Cung, anh thấy sao?”

Lúc này Lý Vân mới biết mình ngốc, anh ta đã nói mà.

Chỉ là nhìn thấy một bức tranh nổi tiếng trong sử sách đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, quả thật khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.

Bảo bối ở ngay trước mắt, nếu đã nhìn thấy thì không có lý do gì không động tâm.

Nam Mẫn nhận tranh, cô lên xe, bày tranh ra cho ông Nam xem.

Nam Tam Tài nhìn thấy bức tranh cũng vô cùng sửng sốt: “Tuyệt vời, mặc dù nét bút vẫn còn có chút non nớt, nhưng có thể vẽ bức tranh dài như vậy một cách hoàn chỉnh, các chi tiết cũng được mô tả trọn vẹn, không dễ đâu”.

Ông cụ sợ làm hỏng linh khí của bức tranh nên cũng không hút thuốc, ngoan ngoãn cất tẩu thuốc đi.

Trên đường khi thưởng thức bức tranh, Nam Tam Tài nói với Nam Mẫn: “Kỹ thuật làm giả này thắng cháu một nước rồi”.

Nam Mẫn nói: “Cháu cảm thấy không phân cao thấp với ông đâu, còn muốn hỏi có phải ông lén thu nhận học trò nào sau lưng cháu không”.

Nhắc đến đồ trong ngành này, mắt hai ông cháu đều thêm một tầng hào quang.

Không còn là dáng vẻ nặng nề của mấy ngày trước.

“Không có mà”.

Nam Tam Tài: “Nhà họ Nam chúng ta là nhà khắc ngọc, làm giả là do ông đổi nghề giữa chừng, cũng chỉ là học mấy chiêu đơn giản của một sư phụ, về sau ngón tay hút thuốc cũng bị hun đen, đương nhiên cũng từ bỏ”.

Mỗi ngành nghề đều có chú trọng riêng, ngành làm giả này yêu cầu trên bụng tay không thể có vết chai, càng không thể có sẹo, bởi vì phải cảm thụ nguyên tác, điều này yêu cầu không cao, nhưng đối với người khắc ngọc lại là vết thương cứng ngắc.

Nam Mẫn cũng vì cảm thấy hứng thú với khắc ngọc hơn, cô không thể kiên trì theo ngành làm giả.

Bạch Lộc Dư nhớ ra, quay đầu nói: “Em nhớ Tiểu Lục trước kia luôn cầm giấy nhám mài đi vết chai trên ngón tay, mài đến mức chảy rất nhiều máu, khiến các anh bị dọa sợ”.

Lạc Quân Hành nhớ đến cảnh tượng khi ấy đầu ngón tay Nam Mẫn máu tươi đầm đìa, không khỏi nhíu mày.

Lý Vân tiếp lời: “Đúng vậy đấy. Anh còn tưởng em giấu anh đi giải phẫu thi thể, cầm dao phẫu thuật muốn đi theo anh cơ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.