Chương 1012
Đến vách núi rồi, Hoắc trì Viễn dừng bước, quay lại nhìn con gấu đã sắp đuổi kịp, giương móng vuốt nhảy về phía bọn họ.
Nghe thấy tiếng thét chói tai của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn nhanh chóng ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, xoay người nhanh nhẹn lăn qua bên cạnh.
Con gấu không hề dừng lại, theo quán tính vọt về phía trước, lao thẳng cuống vách núi.
Mải trốn chạy móng vuốt sắc bén của con gấu, Tề Mẫn Mẫn cũng chưa kịp phản ứng. Cô chỉ cảm thấy chính mình bị Hoắc trì Viễn ôm lấy, cơ thể lập tức nhẹ nhàng, sau đó không hiểu sao con gấu lại lao mình xuống núi.
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, quỳ trên mặt đất thở hổn hển.
Anh không ngờ có thể đào thoát thành công khỏi sự truy đuổi của con gấu.
Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng ý thức được bọn họ đã an toàn, cô ôm lấy Hoắc trì Viễn khóc lớn, vừa khóc vừa cười:”Chúng ta….không chết….Hoắc trì Viễn….chúng ta không chết…..”
“Phải! Chúng ta vừa tránh được một kiếp!” Hoắc trì Viễn thô giọng nói.
“Vừa rồi em sợ muốn chết! Em cứ tưởng là chúng ta chết chắc rồi!” Tề Mẫn Mẫn vừa lau nước mắt vừa vui vẻ cười nói.
“Anh sẽ không để cho em chết!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
Khi sinh mệnh bị uy hiếp anh chỉ nghĩ xem làm thế nào để Tề Mẫn Mẫn thoát hiểm.
Thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu con gấu nhào đến, anh sẽ dùng sức đẩy Tề Mẫn Mẫn xuống vách núi còn mình ở lại làm đồ ăn cho con gấu.
May mà trong cái khó ló cái khôn, anh nhanh chóng đi vòng vèo, mà con gấu lại không hề linh hoạt, không thể dừng lại được cơ thể béo phì.
Bọn họ quá may mắn
Vậy mà tránh được một kiếp.
“Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết. Hoắc trì Viễn, nếu vừa rồi anh không dẫn thú dữ đi, cho sù em còn sống cũng không tha thứ cho anh.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn, trong mắt đầy nước: “Anh có biết anh làm như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn đối với với em không, người mình yêu nhất lại hy sinh chính mình để cứu em, lòng em nhất định sẽ đau đớn mà đi theo anh.”
“Nha đầu, thực xin lỗi.” Âm thanh của anh u khàn nhận lỗi. Lúc ấy tình huống nguy cấp, anh không muốn nghĩ quá nhiều. Chỉ nghĩ muốn để cô còn sống ra khỏi đây thôi.
“Cho dù về sau có chuyện gì, anh cũng không được lại tự tiện chủ trương như thế.” Tề Mẫn Mẫn cường thế ra lệnh.
Trải qua nguy cơ vừa rồi, cô cảm nhận được sự coi trọng của anh đối với mình, giờ khắc này cô biết mình không cần lại tranh đoạt cái gì với Tưởng Y Nhiên nữa.
Một người đàn ông coi bạn như bảo bối, bạn còn cần gì nữa.
Hoắc trì Viễn đã dùng cả tính mạng để yêu cô.
Cô cực kỳ cảm động, nhưng cũng đau lòng.
Cô không cần anh dùng sinh mệnh của mình để yêu cô.
Cô muốn anh sống thật tốt.
“Anh đồng ý với em.” Hoắc trì Viễn một lần nữa lại ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô.
Khi nguy cơ được giải trừ lúc đó, trong lòng anh liền bị mất mà có lại, chất mà sống lại với cảm giác mừng như điên.