Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1020



Chương 1020

Hoắc trì Viễn đau lòng hét lớn một tiếng.

“Không.”

Bảo bối của bọn họ mới vừa thai nghén, trong lòng họ đang tràn ngập niềm vui chuẩn bị nghênh đón giáng sinh cùng bé, không nghĩ tới lại để bé rời đi trong tình hình thảm thiết như này.

Anh nhất định phải tra ra hung thủ muốn giết chết bọn họ.

Chính tay đâm đối phương.

Thay con của bọn họ trả thù.

“Hoắc trì Viễn, đều do em không cẩn thận.” Tề Mẫn Mẫn tự trách nhìn anh, nén khóc nói.

Đều do cô quá sơ ý, chỉ nghĩ đến nhặt nhiều cành cây một chút, không có chú ý tuyết dưới chân khác thường. kết quả liền ngã đột ngột như thế.

Hoắc trì Viễn cố gắng nhoài nửa người vào trong cái bẫy, vươn hai tay về phía Tề Mẫn Mẫn nói:”Không phải lỗi của em! Bắt lấy tay anh!”

“Hoắc trì Viễn, anh để em chết đi!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nằm trên hố tuyết, vô cùng bi thương.

Nỗi đau mất đi đứa con so với cái chết còn đau đớn gấp bội.

“Em chết thì anh phải sống thế nào?” Hoắc trì Viễn phẫn nộ rống to. Có lẽ tiếng hô của anh quá lớn, sự phẫn nộ của anh theo cánh tay vừa chạm vào cái bẫy trên vách đá tuyết đã làm một đống tuyết rơi xuống chân Tề Mẫn Mẫn. Hoắc trì Viễn thấy thấy, kinh ngạc nói với Tề Mẫn Mẫn:”Nha đầu, em đạp lên tuyết đi, anh có thể với được em!”

Tề Mẫn Mẫn lại một lần nữa dấy lên hi vọng, chịu đừng cơn đau đạp lên đống tuyết, ngẩng đầu, dùng sức vươn hai tay về phía trước.

Hoắc trì Viễn cố hết sức ló xuống phía dưới, bàn tay hai người 1 chút 1 chút lại gần, rốt cuộc anh cũng chạm được vào tay cô. Anh hét lớn một tiếng, dùng sức lôi cô ra khỏi cái bẫy.

Kéo được Tề Mẫn Mẫn lên rồi, Hoắc trì Viễn cởi áo lông, gắt gao quấn vào Tề Mẫn Mẫn người đầy máu, vô cùng thương tiếc kéo vào trong lòng:”Nha đầu, anh xin lỗi! Tại anh không bảo vệ được em!”

“Đau quá!” Tề Mẫn Mẫn cắn răng, dùng sức ấn bụng.

“Anh xin lỗi! Đáng lẽ anh không nên để em đi nhặt cành cây!” Hoắc trì Viễn tự trách cắn nát môi, đau lòng rơi nước mắt.

Nếu không phải vì anh không cẩn thận tạo ra một sinh mệnh, Tề Mẫn Mẫn sẽ không phải chịu đựng sự tra tấn này.

Trong lòng anh đau đớn cô còn đau gắp đôi.

“Chúng ta làm sao bây giờ?” Tề Mẫn Mẫn rúc vào ngực Hoắc trì Viễn, mờ mịt hỏi.

Mắt cá chân Hoắc trì Viễn bị thương, cô lại không còn chút sức lực nào để động đậy, chẳng lẽ hai người bọn họ chỉ có thể ngồi đây chờ chết hay sao?

“Ba vợ bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện ra chúng ta mất tích. Chúng ta sẽ chờ ở chỗ này.” Hoắc trì Viễn vẻ mặt kiên định nói.

Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái, ôm bụng nép sát vào Hoắc trì Viễn, cơ thể vì đau đớn mà run rẩy.

Mặt trời dần dần xuống núi, trong rừng một chút động tĩnh cũng không có.

Im lặng đến mức làm cho người ta cảm được cái chết khủng khiếp.

Nhìn thấy sắc mặt Tề Mẫn Mẫn càng ngày càng tái nhợt, Hoắc trì Viễn đau lòng tự trách.

Sợ cô ngủ mất, anh vỗ nhẹ lên mặt cô:”Nha đầu, không được ngủ!”

“Chú….em….em nhìn thấy mẹ em….” Tề Mẫn Mẫn mê mang chớp mắt vài cái, “Mẹ nói muốn đưa em về nhà”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.