Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1086



Chương 1086

“Không.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.

“Không biết, anh đang ghen rồi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức thu lại di động, bỏ vào túi.

“Ngoan như vậy?” Hoắc trì Viễn nhéo mũi cô, cưng chiều hỏi.

“Em không thể để cho người đàn ông của em ghen.” Tề Mẫn Mẫn cầm cánh tay Hoắc trì Viễn, ngây thơ cười nói.

“Thật ra em không cần để ý đến anh, anh biết em chỉ là bạn với cậu ta.” Hoắc trì Viễn ôm cô, cười nói.

“Em ngửi được mùi nói dối.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nhéo mặt anh.

“Em cứ thế hi vọng anh thể hiện sự ghen tuông của anh ra sao?” Hoắc trì Viễn nhíu mày.

“No, em không muốn thấy anh ghen, tuy nhiên thật sự là anh đang ghen.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực xoa mặt anh, cười trả lời.

Cô nhận ra chính mình không biết từ lúc nào bắt đầu thích xoa mặt anh, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh bị biến hình, để cho cô có một loại cảm giác thành tựu. Ngoài cô ra, ai dám hành hạ khuôn mặt anh như thế?

Hoắc Tương ngồi ở phía trước vốn không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Cô có thể ngạo mạn nói với Tần Viễn Chu là đã quên đi, nhưng lại không có cách nào để cho chính mình quên đi.

Dường như Tần Viễn Chu đã trở thành một loại ma chú, làm rối loạn lòng cô.

Dưới ngòi bút của cô, cô đã viết ra quá nhiều câu chuyện tình yêu lãng mạn, cũng nghĩ rằng mình chân chính không lâm vào tình yêu, nhưng không cách nào giống như viết tiểu thuyết, không thể giữ tỉnh táo được, trái tim luôn bị loạn nhịp rối tinh rối mù.

Cô không phải chưa từng hôn đàn ông, vì sao một nụ hôn của Tần Viễn Chu mà khiến cho cô quyến luyến mãi không quên?

Dường như trên môi cô vẫn còn giữ hương vị bạc hà nhàn nhạt kia.

Đột nhiên cô ảo não dẫm phanh dừng xe, thất vọng nhìn về phía trước.

“Chị Hoắc Tương, làm sao thế?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han.

Hoắc Tương bị Tề Mẫn Mẫn làm thức tỉnh. Cô lập tức khởi động xe lần nữa, làm ra vẻ như không có gì, nói: “Có chó lạc, không sao!”

Vương Giai Tuệ vừa lau môi vừa chạy về phía trước.

Đáng lẽ cô không nên tin tưởng Hoắc Nhiên, ba quy định của cô, anh chỉ tuân thủ điều thứ hai. Hai điều còn lại anh đều vi phạm. Đèn vừa mới tắt, anh dám cúi đầu cưỡng hôn cô.

Cô bị anh làm cho tức phát điên!

Đồ lang băm không giữ lời!

Hoắc Nhiên nhìn thấy Vương Giai Tuệ không để ý đến đèn đỏ mà vọt ra đường lớn, lập tức kinh hãi phi qua, túm cô đi sang lối đi bộ. Không chút suy nghĩ rống lên:”Tiểu hạt tiêu, em không muốn sống nữa à?”

“Anh không cần để ý đến tôi!” Vương Giai Tuệ phẫn nộ giãy dụa.

Hoắc Nhiên sợ cô đá lên thì chân sẽ bị thương, lập tức ôm chầm lấy cô:”Anh muốn đánh thì cứ đánh đi! Anh tuyệt đối không buông tay đâu!”

Hoắc Nhiên vừa nói xong, Vương Giai Tuệ lại im lặng. Đôi mặt đẹp lửa giận phừng phừng trừng lên nhìn Hoắc Nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.