Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 11: Chương 11





Tề Mẫn Mẫn cho rằng Hoắc Trì Viễn sẽ trực tiếp đưa cô đến trường học, cho nên khi xe dừng lại, cô liền đeo cặp sách lên lưng muốn xuống xe, lúc đẩy cửa xe ra, phát hiện xe không phải là dừng ở cửa trường học, mà là ở trước cửa biệt thự.
Tuy nhà cô cũng coi như thương gia, ba cũng chỉ mua nổi bốn biệt thự nữa ở bên ngoài, nhưng ngôi biệt thự này lại nằm cạnh khu buôn bán phồn hoa nhất của thành phố A.

Đứng ở cửa biệt thự chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy khách sạn Hilton.
Đoạn đường tấc đất tấc vàng như vậy, ngôi biệt thự này đã chiếm mấy ngàn thước vuông, giá đất chắc là giá trên trời rồi.

Thế nhưng cô nhanh chóng thu lại kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Hoắc Trì Viễn: “Chú à, tôi bị muộn giờ đi học rồi.”
“Tôi giúp cô xin nghỉ ốm rồi.

Xuống xe!” Hoắc Trì Viễn mở cửa xe ra, mặt không chút thay đổi xuống xe.
“Chú à, không được! Năm nay tôi học cấp ba, không thể bỏ học!” Tề Mẫn Mẫn gấp đến độ dậm chân, trước hôm nay, cô vẫn chưa thấy được học tập quan trọng thế nào, không cần học đại học, cô cũng có thể dựa vào cổ phần của tập đoàn Bằng Trình mà sống tự do tự tại, nhưng là trải qua thương tổn của ngày hôm nay, cô quyết định muốn cố gắng học tập.


Ngay cả người thân cũng có thể bán đứng cô, điểm này khiến cho cô không có cách nào để tin tưởng bất cứ ai nữa.

Cô muốn đi một con đường của riêng mình, không dựa vào bất kỳ ai, sống tùy ý mình.
“Cô cần nghỉ ngơi!” Hoắc Trì Viễn không đồng ý với Tề Mẫn Mẫn, sau khi ném chìa khóa xe cho quản gia, thấp giọng bảo đối phương cầm rương hành lý lên lầu.
Quản gia có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn đang mặc đồng phục.

Trẻ nhỏ như thế, lại vẫn mặc đồng phục, còn đang đi học sao lại ở cùng đàn ông?
“Chú, tôi muốn đến trường!” Tề Mẫn Mẫn đứng trước cửa xe, cố chấp đấu tranh cho bản thân.

Vì thi được trường đại học lý tưởng, một tiết học cô cũng không muốn bỏ.
“Em xác định có thể đi được sao?” ánh mắt Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn lướt qua bắp đùi của Tề Mẫn Mẫn.

Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, mặt Tề Mẫn Mẫn đỏ lên: “Tôi nói với giáo viên một tiếng là không khỏe, có thể không cần học thể dục.”
Hoắc Trì Viễn dùng lực đóng cửa xe, lạnh mặt cầm lấy cổ tay của Tề Mẫn Mẫn, kéo cô vào trong biệt thự.
“Tôi cũng không phải phụ nữ, anh có thích hay không đâu liên quan tới tôi!” Tề Mẫn Mẫn thấp giọng than thở.

Hoắc Trì Viễn so với trong tưởng tượng của cô cố chấp và bá đạo thế nào, vốn là cô không thể thuyết phục được anh.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn dừng lại bước chân, chờ Tề Mẫn Mẫn không hề phòng bị trước đâm sầm vào tấm lưng cứng rắn của anh: “Tôi nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã biến cô từ con gái thành phụ nữ.

Cho nên, muốn cưỡng ép sao1”
Tề Mẫn Mẫn chớp đôi mắt mỹ lệ, vô lực cãi lại, chỉ còn có khó xử.
Hoắc Trì Viễn không quay đầu nhìn cô, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Chú, tôi cái kia… nghe lời mà nói, hôm nay có thể đi học không?” Tề Mẫn Mẫn nhút nhát túm lấy một góc áo của Hoắc Trì Viễn.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn xoay người, không hờn giận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh giọng chất vấn: “Vội vã đi học như vậy, chẳng lẽ ở trường học có người nào khiến cô nhớ đến?”
Cho dù Tề Mẫn Mẫn ngu dốt thế nào, cũng nghe ra được Hoắc Trì Viễn đang tức giận, khẩn trương lắc đầu: “Không…không có, chú à.”
Lúc này, quản gia cầm theo rương hành lý tiến vào, thật cẩn thận hỏi han: “Cậu chủ, hành lý này mang đến phòng khách sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.