Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1117



Chương 1117

Chu Cầm nhìn Tưởng phu nhân bằng ánh mắt không thể tha thứ được, nói: “Khiết Nghi, Tề Mẫn Mẫn chỉ là vô tâm đâm phải Tưởng Y Nhiên. Cô nói Tề Mẫn Mẫn hại cô tan cửa nát nhà.Nhưng cuộc hôn nhân của cô thực sự hạnh phúc sao? Lão Tưởng ở bên ngoài có phụ nữ, ngay cả con gái riêng cũng đã có rồi!”

Nghe thấy lời mẹ chồng nói, Tề Mẫn Mẫn chấn kinh trừng to mắt.

Ba của Tưởng Y Nhiên thật sự không như những gì mà Tưởng phu nhân nói, không phải thật sự thương vợ thương con.

Chẳng lẽ đàn ông từ nhỏ tất cả đều như vậy sao?

Đều thích ăn vụng?

“Mẹ!” Hoắc trì Viễn nghĩ muốn ngăn cản mẹ mình, nhưng không còn kịp nữa rồi.

“Chị nói bậy! Lão Tưởng ông ấy không ở bên ngoài…!Ông ấy không phản bội tôi! Tuyệt đối không có! Là Phùng Tiểu Bảo thối tha kia không biết xấu hổ muốn hắt thừng nước bẩn này lên người ông ấy!” Tưởng phu nhân phát điên gầm rú, không nghe lọt bất cứ lời nào cả.

“Xem ra cô cũng biết đến sự tồn tại của Phùng Tiểu Bảo. Vậy cô còn muốn phủ nhận cái gì?Cái mà cô gọi là hạnh phúc bất quá cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Tề Mẫn Mẫn nhà chúng ta chỉ đâm Tưởng Y Nhiên một cái, lão Tưởng vì cái gì lại tự sát, chỉ có ông ấy mới biết được. Tề Mẫn Mẫn nhà chúng ta phạm lỗi nhưng biết sửa, nhưng cũng không nên bắt con bé gánh vác hết mọi trách nhiệm, cô cũng đừng dội lên người nó một chậu nước bẩn như vậy!” Chu Cầm một bên cầm lấy cánh tay bị thương của chồng, một bên lạnh lùng nhìn Tưởng phu nhân.

Bà điên này đã không còn là Khiết Nghi mà bà xem như chị em nữa rồi, một kẻ điên chẳng phân biệt phải trái.

Tề Mẫn Mẫn cảm kích nhìn mẹ chồng.

Cô chưa từng nghĩ tới mẹ chồng sẽ bảo vệ cô đến như vậy.

“Không! Chị nói hươu nói vượn! Chị nói hươu nói vượn!” Tưởng phu nhân thoát khỏi kiềm chế của Lý nham, cười như điên chạy ra ngoài.

“Cháu đuổi theo!” Lý Nham nói xong, liền đuổi theo ra ngoài.

“Con cũng đi!” Hoắc trì Viễn đẩy bàn tay Tề Mẫn Mẫn ra, băng bó miệng vết thương xong cũng đuổi theo ra ngoài.

“Hoắc trì Viễn, vết thương của anh!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng gọi Hoắc trì Viễn.

“Anh có thể đoán được bà ấy đi chỗ nào.” Hoắc trì Viễn thật lòng trả lời.”Nhất định phải tìm được bà ấy. Nếu không chỉ sợ bà ấy không khống chế được cảm xúc, lại làm tổn thương người khác!”

Những lúc không chịu được đả kích như thế này, bà ấy sẽ chạy ra khu mộ.

“Để dượng lái xe!” Tôn Kiên cũng chạy theo ra ngoài.

Lúc Hoắc Tương cầm hòm thuốc chạy xuống, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người phụ nữ. Ba người đàn ông bị thương đã không thấy đâu nữa.

“Người đâu?”

“Đều đuổi theo bà điên kia rồi.” Cố Hoài Cẩn thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.