Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1141



Chương 1141

“Thật sự là một người đàn ông tốt!” Ứng Mẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Cô ta vốn tưởng rằng vì cô ta nên Hoắc Trì Viễn mới từ bỏ vị trí giảng viên tại đại học Q. Cô ta định khoe khoang trước mặt Tề Mẫn Mẫn một chút không ngờ bị cô đáp trả không nói nên lời.

“Rất nhiều người nói với tôi như vậy rồi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời, “Hoắc Trì Viễn rất cưng chiều tôi!”

Ứng Mẫn nhìn thấy sự kiêu ngạo và hạnh phúc trong đôi mắt Tề Mẫn Mẫn, không chịu được kích thích đành đứng dậy. Cô ta cầm ví da đứng dậy ra ngoài.

Sau khi thấy Ứng Mẫn rời đi, Tề Mẫn Mẫn lập tức xụi lơ cúi đầu, đau lòng ôm ngực, nằm úp sấp lên bàn.

Tưởng Y Nhiên hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức Hoắc Trì Viễn vẫn nhớ mãi không quên.

Cô vừa bị Tưởng Y Nhiên tổn thương một lần giờ lại bị Ứng Mẫn tổn thương lần nữa.

Tuy thương tổn mà Ứng Mẫn mang lại không lớn nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Vậy mà Hoắc Trì Viễn lại giúp đỡ cô ta nhiệt tình như thế.

Chẳng lẽ anh không nỡ buông tha một người phụ nữ như Ứng Mẫn sao?

“Mẹ, Tiểu Nhiễm không trở về?” Hoắc Trì Viễn về đến nhà, lên lầu không tìm được Tề Mẫn Mẫn, vô cùng bồn chồn, liền xuống lầu hỏi.

Chu Cầm kinh ngạc ngẩng đầu: “Con bé không phải về nhà mẹ đẻ sao?”

“Con đến nhà cha vợ đón cô ấy, người hầu nói cô ấy đã sớm rời khỏi. Con gọi điện thoại cũng không được, cứ cho rằng cô ấy đã ngủ thiếp đi nên không nghe điện thoại.” Hoắc Trì Viễn lo lắng nhăn mày lại.

Tề Mẫn Mẫn rất ít khi tắt điện thoại.

Duy nhất chỉ có một lần để cho anh không tìm thấy là vì dỗi anh.

“Cô ấy không ở cùng ông thông gia?” Chu Cầm cũng bàng hoàng hỏi lại, buông khăn tay, cởi tạp dề xuống, vội vã hỏi Hoắc Trì Viễn.

“Không. Con đã gọi điện thoại cho ba vợ rồi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền lấy chìa khóa xe ra, cước bộ vội vàng đi ra ngoài, “Mẹ, không cần chờ con về ăn cơm. Con đi tìm Tề Mẫn Mẫn!”

“Này lại có chuyện gì rồi hả?” Chu Cầm lo lắng nhìn con trai mở cửa Maybach, lên xe, biến mất giống như cuồng phong ở trước mặt bà, bất an trong lòng liền không ngừng dâng lên.

Tiểu Nhiễm tuy ngẫu nhiên tùy hứng, nhưng đúng là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ vô cớ về trễ hoặc mất tích.

“Chu Cầm, làm sao vậy?” Bà nội Hoắc lăn bánh xe từ trong phòng đi ra, có chút lo lắng hỏi.

“Mẹ, mẹ làm sao lại ra đây?” Chu Cầm khẩn trương tiến lên, đẩy xe lăn giúp mẹ chồng.

“Mẹ vừa mới nghe thấy giọng nói Hoắc Trì Viễn, hai người đã nói cái gì vậy? Về ai thế?” Bà nội Hoắc không yên tâm hỏi.

“Có lẽ là do Mẫn Mẫn không nghe điện thoại thôi, không gọi điện được cho con bé. Tiểu Viễn đã đi ra ngoài tìm rồi.” Chu Cầm nhanh chóng giải thích. Bà sợ mẹ chồng sẽ lo lắng, cho nên trả lời có chút uyển chuyển.

“Vạn nhất lại gặp chuyện không may thì sao!” Bà nội Hoắc lo lắng cũng đã hiện rõ trên nét mặt rồi.

Tết âm lịch này xảy ra quá nhiều chuyện không tốt lành, bà thực sự sợ Tề Mẫn Mẫn lại xảy ra chuyện không may.

“Mẹ, đừng bi quan như thế. Có lẽ chỉ là điện thoại hết pin thôi. Tiểu Nhiễm không phải còn có một người bạn thân sao? Có lẽ cùng bạn thân đi chơi rồi cũng nên.” Chu Cầm đột nhiên nhớ tới vào đêm ba mươi kia đến nhà làm khách có một vị là bạn thân của Tề Mẫn Mẫn tên là Vương Giai Tuệ, liền cười an ủi mẹ chồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.