Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1144



Chương 1144

Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn cảm thấy rất thất vọng về bản thân.

Từ lúc nào cô lại biến thành một người phụ nữ ghen tị như vậy?

Cô hắng giọng, cười chua xót: “Chơi quá vui nên quên mất điện thoại cho anh!”

“Lần sau không được như vậy nữa!” Hoắc Trì Viễn đau lòng ra lệnh.

Anh đoán không ra cô bị làm sao.

Vẻ mặt đau khổ của Tề Mẫn Mẫn khiến anh có chút không quen. Vậy mà anh không nhìn thấu cô.

Anh nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, ngón cái lau nước trên khóe mắt cô, đau lòng hỏi:”Sao lại khóc?”

Tề Mẫn Mẫn cắn môi, nhìn gương mặt lo lắng của Hoắc Trì Viễn, lúc lâu sau mới khàn giọng trả lời:”Em nhớ ông ngoại.”

Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, không nói gì thêm.

Anh biết cô đang nói dối.

Cô bắt đầu nói dối anh.

Vì sao?

Một lần nữa ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, anh không hiểu được sự sợ hãi của cô:”Nha đầu, nếu em có tâm sự thì nói với anh.”

“Không có việc gì.” Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô không có ngẩng đầu, vì nước mắt lại dâng lên ướt sũng.

Cô không muốn anh phát hiện cô đang đau khổ thể nào.

Anh có thể yêu cô, cô đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Sao cô dám so đo tình yêu này sâu hay đậm cơ chứ?

Chính cô đã cướp lấy hạnh phúc của Tưởng Y Nhiên.

Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn đưa cô ngồi vào chiếc Maybach, rồi mới vòng lại ngồi vào ghế lái.

Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn đặt tay lên chiếc chìa khóa, nhưng nửa ngày cũng không khởi động xe.

Hôm nay Tề Mẫn Mẫn rất khác thường. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Điều này làm cho anh vô cùng bất an.

Anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô, nên không có cách nào an ủi đối phương.

Tề Mẫn Mẫn cứ im lặng giống như một kinh khí cầu, chỉ cẩn nhẹ buông tay, cô sẽ bay đi, bay rất xa đến tận chân trời, cuối cùng không trở lại nữa

Chiếc Maybach cả nửa ngày không hề được khởi động, Tề Mẫn Mẫn thu hồi tầm mắt quay sang Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn ôm chầm Tề Mẫn Mẫn, cúi đầu, nặng nề hôn lên trán cô:”Nha đầu, cho dù có xảy ra chuyện gì, nhớ rõ còn có anh.”

“Chuyện gì cũng không có. Anh lái xe đi.” Tề Mẫn Mẫn rời khỏi vòng tay của Hoắc Trì Viễn, khàn giọng nói.

Hoắc Trì Viễn nắm chặt tay, không biết nên tức giận ai.

Tiểu Nhiễm rốt cuộc làm sao vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.