Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1150



Chương 1150

“Thế nhưng em vẫn nên nói lời cảm tạ.” Ứng Mẫn mất mác nói.

Hoắc Trì Viễn liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, khóe môi vẽ lên một nét cười lạnh, lúc đôi con ngươi nhìn về phía Ứng Mẫn, ánh mắt đã không còn độ ấm.

“Ứng Mẫn, cô còn nhớ rõ gian phòng này không?” Đôi bàn tay Hoắc Trì Viễn đan vào nhau, khóe môi gợi lên một nụ cười nhợt nhạt.

Nghe thấy lời Hoắc Trì Viễn nói, Ứng Mẫn liền hoảng sợ.

Hoắc Trì Viễn thực Thần Thông Quảng Đại như thế sao?

“Hoắc Trì Viễn, em không hiểu anh đang nói cái gì.” Ứng Mẫn lập tức làm vẻ mặt đáng thương nhìn Hoắc Trì Viễn.

“4 rưỡi chiều hôm trước, cô hình như đã xuất hiện tại nơi này đi, bên người có phải có dẫn theo một người không.”

“Em không biết anh đang nói tới ai? Hôm trước em là qua thăm Tưởng phu nhân, nhưng đến cửa lại có việc đột suất nên đành rời đi.” Ứng Mẫn khẩn trương giải thích.

“Cô qua Tưởng gia?” Hoắc Trì Viễn nhăn lại mày.”Hoa cẩm chướng ở cổng cũng là cô làm rơi hết xuống?”

Ứng Mẫn im lặng vài giây, lập tức phản ứng kịp gật gật đầu: “Quá sốt ruột chạy tới bệnh viện XX, cho nên liền làm rơi hết.”

Dựa theo phản ứng hôm trước của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn khẳng định là cùng Tưởng phu nhân nói chuyện gì đó, nên mới khiến cho cô ta thương tâm chạy đi.

Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn nhất định là sinh ra hiểu nhầm gì đó, mà hiểu nhầm này vẫn chưa được gỡ bỏ.

Cô vừa lúc có thể lợi dụng việc này.

“Cứ coi như hoa rụng hết. Vậy người có hẹn với cô hôm trước đâu?” Hoắc Trì Viễn đúng lúc khôi phục lại thanh tỉnh, nhìn thẳng vào đôi mắt Ứng Mẫn.

“Nếu anh đã tra qua, còn cần em lặp lại một lần nữa sao?”Ứng Mẫn trả lại cho Hoắc Trì Viễn một cái đáp án lập lờ nước đôi.

“Ứng Mẫn, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ, quan hệ giữa hai ta chỉ là quan hệ giữa đồng nghiệp cùng gia đình thế giao, sẽ không có khả năng phát sinh ra mối quan hệ thứ 3. Tôi vô cùng yêu vợ mình. Tôi cũng hy vọng cô có thể sống một cuộc sống thật tốt, không cần lôi Tiểu Nhiễm vào mối quan hệ rắc rối của cô.”

“Hoắc Trì Viễn, anh thật độc ác!” Ứng Mẫn cắn chặt môi, khổ sở nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Tôi đối với người không có quan hệ với mình còn ác hơn!Cô hẳn là nên hiểu rõ mới phải!” Hoắc Trì Viễn lãnh khốc đáp.

“Anh trách em cùng Tề Mẫn Mẫn hẹn gặp?” Ứng Mẫn trào phúng nở nụ cười.

“Nếu cô không nói lung tung, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô gặp cô ấy.Ứng Mẫn, cô càng ngày càng khiến tôi cảm thấy xa lạ rồi!” Tâm tình Hoắc Trì Viễn nặng nề nhìn Ứng Mẫn.

Đã từng, anh coi cô như em gái mình.

Nhưng cô tựa hồ không nghĩ như vậy.

“Hoắc Trì Viễn, anh không biết em cùng Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc đã nói gì, liền đến đây định tội em?” Ứng Mẫn chua sót nở nụ cười, “Em chỉ là hướng cô ấy nói lời cảm ơn, cám ơn cô ấy đã khoan hồng độ lượng, cám ơn anh đã giúp em.”

“Ứng Mẫn, nói dối không phải là sở trường của cô. Cô đã nói những gì tôi đều biết hết.” Hoắc Trì Viễn xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Ứng Mẫn.”Đây là lần cuối cùng tôi và cô đơn độc hẹn gặp. Về sau sẽ không bao giờ liên hệ nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.