Chương 1156
Hoắc Trì Viễn đem bài trong tay mình nhét vào trong tay Tề Mẫn Mẫn, tay ôm lấy bả vai cô, nở nụ cười trầm ấm: “Anh cho em mượn trí thông minh, cho em diệt Tiểu Nhiên đến một mảnh giáp cũng không còn.”
“Được!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, sùng bái liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
Cô tin tưởng lời Hoắc Trì Viễn nói, lấy chỉ số thông minh của anh, tùy tiện chia bài cũng có thể để cho cô thắng.
Hoắc Nhiên am hiểu đấu địa chủ thì như thế nào?
Hoắc Tương một bên vừa sắp xếp bài vừa nói: “Lại diễn màn ân ái! Anh, chị dâu nhỏ, các người đã từng nghe qua câu “ Ân ái chết nhanh” chưa? Vì để cho hai mảnh tâm hồn yếu ớt của em cùng Hoắc Nhiên không bị tổn thương, hai ngươi có thể đừng ân ái nữa được không?”
“Có thể!” Hoắc Trì Viễn để cằm lên vai Tề Mẫn Mẫn, ôm cô từ phía sau, cười tươi rói.
“Khi nào vậy?” Hoắc Tương buồn cười nhìn anh trai.
“Khi nào tụi anh không yêu nhau nữa!” Hoắc Trì Viễn hôn môi Tề Mẫn Mẫn, dùng ánh mắt nồng nàn chết người nhìn cô, khẽ mở miêng: “Nhưng mà, Tiểu Tương, chỉ sợ em phải đợi đến kiếp sau rồi!”
Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn Hoắc Trì Viễn.
Khi anh nói câu ‘khi tụi anh không yêu nhau nữa’, cô cảm thấy đau òng. Nhưng khi anh nói với Hoắc Tương rằng ‘chờ đến kiếp sau’ thì cô cảm động muốn rơi nước mắt.
Anh sẽ không nói những lời hoa mỹ, chỉ là một câu nói bình thường sao lại nghe hay như vậy chứ?
“Thật giỏi mà!” Hoắc Tương bất đắc dĩ lắc đầu. “Bác sĩ Mông Cổ, mau đánh tiếp đi!”
“Không biết lớn nhỏ!” Hoắc Nhiên gõ vào trán Hoắc Tương, “Sao dám gọi anh là bác sĩ Mông Cổ chứ?”
“Chẳng lẽ chỉ có cô gái tên Vương Giai Tuệ kia mới được phép gọi anh là bác sĩ Mông Cổ sao?” Hoắc Tương phản bác lại.
“Chỉ số thông minh vẫn không thấp!” Hoắc Nhiên nói xong, thì bắt đầu ra bài.
Người tiếp theo ra bài là Tề Mẫn Mẫn, cô quay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
“Bỏ qua!” Hoắc Trì Viễn lắc đầu.
Tề Mẫn Mẫn nghe lời, không ra bài nữa.
“Ôi! Thật nghe lời nha!” Hoắc Tương vừa ra bài, vừa trêu chọc Tề Mẫn Mẫn.
“Chỉ số thông minh của Tiểu Nhiễm thừa sức đánh thắng hai đứa. Anh không nói lời nào thì cô ấy cũng có thể thắng hai người.” Hoắc Trì Viễn kiêu căng khen ngợi Tề Mẫn Mẫn.
“Chú à, sao có thể chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
“Ra bài đi!” Hoắc Trì Viễn nhắc nhở Tề Mẫn Mẫn.
Quả thực Hoắc Trì Viễn là người nói được làm được, không nói câu gì nữa.
Chỉ những lúc Tề Mẫn Mẫn định ra bài thì anh vô tình ho khan một tiếng.
Theo tầm mắt anh, Tề Mẫn Mẫn có thể đoán được nên ra bài gì.
Sau nửa tiếng, Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị. “Anh, anh có thể ra ngoài hóng gió không?”
“Anh đâu nói gì?” Hoắc Trì Viễn ười nhún vai.
Tuy Tiểu Nhiễm chơi bài địa chủ không giỏi cho lắm nhưng hai người hợp tác, qua nửa giờ thì không thua ván nào.