Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1168



Chương 1168

“Tăng 10 lần phí tăng ca! Đừng dài dòng!” Hoắc Trì Viễn lạnh mặt cúp điện thoại.

Sau khi Lynda để điện thoại xuống, nhìn một bàn cơm còn chưa có ai động đũa đến, bèn nhìn Trịnh Húc nhún vai: “Ăn không được. Hoắc tổng bảo em mua cho bà xã anh ấy khoảng 400 con tôm mang đến XXX.”

Trịnh Húc nghe xong, giận quá hóa cười: “Kia vừa lúc. Hai ta qua đấy xin cơm.”

Lynda đồng ý gật gật đầu với Trịnh Húc: “Chủ ý này được đấy!”

Hai người cười nắm tay nhau rời đi.

Hoắc Trì Viễn bưng tổ yến, múc một muỗng đưa tới bên miệng Tề Mẫn Mẫn: “Tôm một lát nữa mới tới. Em trước cứ ăn một chút gì đó lót bụng đã.”

Tề Mẫn Mẫn nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đang nở nụ cười.

Lúc anh ở cùng cô, anh cực kỳ thích cười. Tuy chỉ là nụ cười yếu ớt, nhưng so với nắng chói ở ngoài kia vẫn khiến cho cô cảm thấy ấm áp hơn.

Bất tri bất giác, Tề Mẫn Mẫn liền được Hoắc Trì Viễn bón cho một bát lớn mỹ vị thơm ngon.Lúc đám người Lynda mang tôm đến, cô cũng đã ăn no rồi.

Hoắc Trì Viễn nhận lấy tôm, gắp ra một cái đĩa sạch sẽ, lạnh lùng nói với Lynda cùng Trịnh Húc: “Hết chuyện của hai người rồi!”

Lynda hoàn toàn coi như không nghe thấy lệnh đuổi khách của Hoắc Trì Viễn, kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, nói với Hoắc Trì Viễn: “Tôi vừa định ăn cơm liền bị Hoắc tổng ngài gọi tới đây, ngài để cho tôi bụng rỗng trở về quả thật là không có tình người.”

“Cách vách có hai phòng trống để cho hai người! Lúc nào đó tôi sẽ sang trả tiền!” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, lạnh mặt nói.

Lynda nghe xong, lúc này mới cao hứng phấn chấn đứng lên: “Được! Không quấy rầy hai vị! Chúng ta đi hưởng thụ thời gian cho hai người thôi.”

Lynda nói xong, tiện tay liền túm lấy tay Trịnh Húc, kéo anh đi ra ngoài.

Sau khi hai người bọn họ đi, Tề Mẫn Mẫn không vui nói với Hoắc Trì Viễn: “Chúng ta gọi một bàn đồ ăn lớn như vậy, đến bốn người ăn cũng chưa chắc đã hết. Nhiều người mới náo nhiệt.”

“Em là ngại hai ngày nay quá ít bóng đèn?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.

“Chú, anh cũng không khỏi quá…” Tề Mẫn Mẫn ôm bụng cười rộ lên.

Hoắc Trì Viễn đây là bị những bóng đèn trong nhà phiền chết đi?

“Anh nghĩ muốn ở cùng một chỗ với em. Không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.” Hoắc Trì Viễn thật lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn, tay cũng bắt đầu lột vỏ tôm.

Tề Mẫn Mẫn chớp đôi mắt, cảm động nhìn Hoắc Trì Viễn: “Chú, em tốt như vậy sao?”

“Không phải tốt! Mà là quá ồn!” Hoắc Trì Viễn nhét tôm và trong miệng Tề Mẫn Mẫn.”Đối với anh, một mình em là đủ rồi.”

“Khẩu thị tâm phi!” Tề Mẫn Mẫn một bên ăn tôm, một bên mơ hồ nói.

Hoắc Trì Viễn nở nụ cười, cũng không có phản bác lại, lại bắt đầu cặm cụi bóc tôm.

Tề Mẫn Mẫn chỉ ăn có mấy con tôm nhỏ, liền che bụng kháng nghị: “Đều tại anh, trước đó đút em ăn nhiều như vậy, hại em muốn ăn tôm nhưng không ăn được nữa.”

“Vậy đừng ăn nữa.” Hoắc Trì Viễn buông con tôm đang lột dở trong tay ra, lấy khăn tạm lau tay.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.