Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1173



Chương 1173

Trên bàn có một chén ngân nhĩ đậu đỏ và vài món ăn tinh xảo, vốn không có dáng vẻ của con tôm. Tề Mẫn Mẫn lập tức xoay người: “Hoắc Trì Viễn, không có con tôm à?”

Ánh mắt của anh dời từ phía laptop về phía Tề Mẫn Mẫn, bình tĩnh trả lời: “Em nói không ăn, anh vứt vào thùng rác rồi!”

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt: “Khi nào thì em nói không ăn hả?”

“Vừa rồi, khi anh hôn em.” Hoắc Trì Viễn không ngại dì Lưu ở đây, nhẹ nhàng trả lời.

Dì Lưu vụng trộm mím môi cười.

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái, ngồi xuống ăn cháo đậu đỏ.

“Tề Mẫn Mẫn, cậu chủ sợ cháu ăn một loại thức ăn quá đơn điệu, dinh dưỡng không cân đối nên sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục sức khỏe. Cháu đừng trách cậu ấy.”

Tề Mẫn Mẫn cắn thìa, cười lắc đầu.

“Cháu cứ ăn từ từ, dì đi sắc thuốc cho.” Dì Lưu xoay người đi vào phòng bếp.

Tề Mẫn Mẫn ăn một miếng cháo, lại quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn còn đang nói chuyện với TRịnh Húc, vẻ mặt vô cùng chăm chú, để cho Tề Mẫn Mẫn nhìn đến phát mê.

“Trên mặt anh có gì sao?” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn mở miệng.

“Em không nhìn anh1” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt xoay người, vùi đầu ăn cháo.

Bóng đêm dày đặc.

Tề Mẫn Mẫn rúc vào lòng Hoắc Trì Viễn, cố gắng nghe anh giảng giải.

Giọng nói của anh thật là dễ nghe.

“Em có nghe không đấy?” Hoắc Trì Viễn đột nhiên dùng sức gõ trán Tề Mẫn Mẫn, nghiêm mặt nói.

“Đang nghe!” Tề Mẫn Mẫn ôm trán, tủi thân nói.

“Vậy em nhắc lại một lần nữa xem” Hoắc Trì Viễn vẻ mặt không tin nhìn Tề Mẫn Mẫn.

“Anh vừa mới nói…..Đang nói….” Tề Mẫn Mẫn cau mày, cố gắng nhớ lạ. Cô chỉ nhớ giọng nói của anh dễ nghe như thế nào thôi.

Vẻ mặt hoàn toàn bị anh mê hoặc của cô vô cùng đáng yêu.

“Thật xin lỗi. Em nhất định sẽ nghe chăm chú!” Tề Mẫn Mẫn tự biết mình sai, lập tức giơ bàn tay nhỏ bé ra thề.

Cô Mạc giảng dạy lợi hại như vậy, người khác muốn nghe cũng không nghe được.

Cô lại không chăm chú lắng nghe!

Bị gõ đầu là đúng!

“Anh sẽ nói lại một lần.” Hoắc Trì Viễn trầm giọng nói.

Tề Mẫn Mẫn khẽ nhếch môi, hôn lên má Hoắc Trì Viễn một cái, vui vẻ cười nói:”Cảm ơn!”

Hoắc Trì Viễn thuận thế cúi đầu, lưu luyến mút một cô một chút:”Như vậy mới có thành ý!”

Tề Mẫn Mẫn ôm mặt Hoắc Trì Viễn nói:”Da mặt thật dày!”

Hoắc Trì Viễn ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, tươi cười nham hiểm:”Anh hôn vợ của anh, đạo lý hiển nhiên mà!”

Tề Mẫn Mẫn ra sức nhéo má Hoắc Trì Viễn:”Mau giảng tiếp đi, giáo sư đại nhân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.