Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1179



Chương 1179

“Mẹ là vì Tiểu Viễn và Tiểu Nhiễm không có ở đây nên mới phiền lòng.” Chu Cầm lập tức giải thích.

Hoắc Hoài Lễ cười cười:”Hai đứa nó không ở nhà, thanh tĩnh đi rất nhiều.”

“Cũng không phải!” Bà nội Hoắc bĩu môi, giống như một đứa trẻ đang nổi giận, “Căn phòng này đột nhiên trống không. Các con đi làm cả ngày đến người nói chuyện với mẹ cũng đi luôn rồi.”

Hoắc Tương mau buông bát đũa, đi qua ôm cổ bà nội:”Bà nội, không phải còn có cháu sao?”

“Cháu? Cháu cứ sáng tác thì nguyên một ngày không ra khỏi phòng.” Bà nội Hoắc bĩu môi, bất mãn nói.

“Không phải cháu đã linh cảm mà ở đây sao?” Hoắc Tương làm nũng biện minh cho mình. “Về sau cháu sẽ dành thậ nhiều thời gian cho bà.”

“Bà nội mới không dám để cô tranh thủ tình cảm.” Bà nội Hoắc nhéo nhéo hai má Hoắc Tương, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Lúc trước Cố Tượng vào đại học chọn khoa văn học, bọn họ đã phản đối một lần, nhưng không ngờ đứa nhỏ này thật kiên trì, liền tùy cô. Không ngờ cô đi theo con đường văn học này càng ngày càng tốt, nay đã xuất bản hơn mười cuốn sách bán chạy.

Hoắc Tương bị bà nội làm cho bật cười, ôm cô, không ngừng loạng choạng:”Bà nội của cháu đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!”

Cả nhà đều cùng nở nụ cười

Bà nội Hoắc vỗ vỗ cánh tay Hoắc Tương:”Cháu đó! Đừng có cả ngày chỉ biết viết tiểu thuyết. Mau đi tìm ai đó rồi gả đi!”

“Cháu lập gia đình thì ai nói chuyện phiếm với bà đây? Không lấy chồng!” Hoắc Tương hiên ngang cự tuyệt.

Bà nội Hoắc bất mãn gõ đầu Hoắc Tương một cái:”Còn nói không lấy chồng nữa thì gia pháp hỏi thăm! Gia đình mới là hạnh phúc cuối cùng của người phụ nữ.”

“Bà nội, giờ là thế kỷ 21 rồi!” Hoắc Tương lè lưỡi với bà nội, buông cổ bà ra, chạy về chỗ ngồi của mình.

“Bà nội, tài nữ không sợ không gả được.” Hoắc Nhiên không kiềm chế được cười nói.

“Anh nghĩ là anh nói thay Hoắc Tương thì chính mình có thể thoát được sao? Anh mau kết hôn rồi sinh con đi!” bà nội Hoắc trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên liếc mắt một cái.

Hoắc Nhiên nghe bà nói, lập tức bỏ bát xuống:”Bà nội, cháu là là đứa cháu vô cùng ngoan! Cháu sẽ đi tìm cháu dâu của bà ngay bây giờ đây!”

Nói xong Có Nhiên liền chạy lên lầu.

Chỉ một lát sau, anh liền thay quần áo, cầm chìa khóa xe chả đi.

“Đứa nhỏ này! Nói gió chính là mưa.” Bà nội Hoắc cười lắc lắc đầu.

“Khong phải nó và bạn thân kia của Tề Mẫn Mẫn là thật chứ?” Chu Cầm nhìn thoáng qua con gái.

“Có lẽ là vậy ạ. Nhưng hình như người ta còn chưa xi nhê gì.” Hoắc Tương nhún vai.

“Việc này sao có thể. Tiểu Nhiên nhà chúng ta đẹp trai như vậy, nào có đứa con gái nào không thích?” Bà nội Hoắc vô cùng tin tưởng nói.

“Mẹ ơi! Con của mình thì nhìn đâu cũng tốt. Con gái nhà người ta xinh đẹp động lòng người, tính cách cũng tốt, người theo đuổi chắc rất nhiều. Người ta không nhất định phải thích Tiểu Nhiên nhà chúng ta.”

“Con đừng thấy người khác chí khí mà hạ thấp uy phong của mình!” Bà nội Hoắc bất mãn hừ một tiếng. “Tiểu Nhiên của mẹ là thế nào? Tiểu Nhiên tuấn tú lịch sự, y thuật cao, quan trọng nhất…là biết nắm chặt phụ nữ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.