Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1223



Chương 1223

“Cô ta không phải là người không liên quan. Anh phải xử lý cẩn thận một chút.” Hoắc Nhiên nhắc nhở Hoắc Trì Viễn. Ba của Ứng Mẫn là bạn già của ba nhiều năm rồi. Nếu xử lý không ổn, e rằng sẽ gây ảnh hưởng đến tình cảm của đời trước.

“Yên tâm! Anh biết chừng mực!” Hoắc Trì Viễn nhìn đồng hồ rồi nói với Hoắc Nhiên, “Sắp đến giờ bay rồi, nhanh lên!”

Hoắc Nhiên gật đầu, cùng Hoắc Trì Viễn đi vào trong.

Lúc ngồi cạnh Vương Giai Tuệ, anh vươn tay lấy thuốc lá.

“Hút ít thuốc một chút!” Vương Giai Tuệ quan tâm dặn dò.

Nghe thấy Vương Giai Tuệ nói vậy, Hoắc Nhiên thất thần một chút. Vứt điếu thuốc vào thùng rác, trả lời đơn giản: “Được!”

Vương Giai Tuệ vui vẻ.

Cô chỉ thuận miệng nói vậy không ngờ anh lại nghe lời cô đến vậy.

“Thật ra, anh không hay hút thuốc đâu. Chỉ có tâm trạng không tốt mới hút một điếu thôi!” Hoắc Nhiên mím môi nói.

“Tâm trạng anh Hoắc Nhiên không tốt sao?” Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Hoắc Nhiên.

Anh sắp rời khỏi nhà, đáng lẽ phải vui vẻ chứ.

Không phải cô mê tin, cô chỉ hi vọng anh có thể vui vẻ mà đi công tác thôi.

Mặt Vương Giai Tuệ lại ửng đó.

Hay ý anh nói, tâm trạng anh không tốt vì cô không cho anh một đáp án chính xác?

Đúng lúc ày, Ứng Mẫn đưa một lọ kẹo cao su qua.

“Miệng tôi không hôi!” Hoắc Nhiên lập tức trả lời.

“Không phải anh nói tâm trạng không tốt sao? Ăn một viên, tâm trạng sẽ đỡ hơn!” Ứng Mẫn cười quan tâm.

“Phương pháp của em không thích hợp với tôi!” Hoắc Nhiên cũng không nhận kẹo cao su.

“Không thử sao biết được?” Ứng Mẫn nắm tay phải của Hoắc Nhiên, mở nắp lọ kẹo cao su, đổ mấy viên ra lòng bàn tay của Hoắc Nhiên.

Vương Giai Tuệ thấy Ứng Mẫn cầm tay Hoắc Nhiên, trong lòng cảm thấy không thoải mái, giống như có cái gai mắc ở cổ họng.

Hoắc Nhiên rút tay về rất nhanh, khách khí nói: “Cảm ơn!”

“Anh hai Cố khách sáo với em quá. Chúng ta quen biết từ nhỏ. Chỉ mấy viên kẹo cao su thôi mà anh đã nói cảm ơn rồi!” Ứng Mẫn buồn rầu kháng nghị.

“Quen biết từ nhỏ thì sao chứ? Chẳng lẽ cứ lớn lên cùng nhau thì nhất định phải thân thiết, gắn bó sao?” Tề Mẫn Mẫn không nhịn được nữa, không vui sẵng giọng nói.

Lời nói của Tề Mẫn Mẫn làm nụ cười tươi của Ưng Mẫn trở nên cứng ngắc.

“Khoảng cách giữa lòng người không phải là do thời gian quyết định.” Tề Mẫn Mẫn tiếp tục chém theo một nhát.

Muốn cướp người đàn ông của cô, Ưng Mẫn đúng là không biết tự lượng sức mình.

Cô ta tưởng mình, Hoắc Trì Viễn và Hoắc Nhiên lớn lên cùng nhau tức là có ưu thế sao?

Gần gũi như vậy mà không thể chiếm được trái tim của Hoắc Nhiên, thất bại như vậy, sao cô ta còn chưa chui vào cái động nào trốn đi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.