Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1241



Chương 1241

Ninh Hạo bước chân nhàn nhã đi về hướng Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn lại như bôi dầu vào chân, chạy ra chỗ khác.

Mà Vương Giai Tuệ trốn ở sau Tề Mẫn Mẫn không xa ngẩng người lại bị Ninh Hạo bắt được.

“Tề Mẫn Mẫn, mình bắt được cậu rồi.” Ninh Hạo bắt lấy cổ tay Vương Giai Tuệ, hưng phấn kéo xuống khăn tay: “Giai Tuệ?”

Tề Mẫn Mẫn đã chạy trốn đến nơi xa, liền ôm bụng cười xấu xa: “Lớp trưởng, cậu ngốc như vậy, sao có thể bắt được mình?

Ninh Hạo lập tức buông tay Giai Tuệ ra, xấu hổ đỏ mặt.

“Nãy tớ đang suy nghĩ chuyện gì, không phải là cậu cố ý…” Vương Giai Tuệ càng giải thích càng xấu hổ, vì thế liền ngậm miệng.

“Anh hai Cố?” Ninh Hạo quan tâm cười hỏi.

“A?” Vương Giai Tuệ xấu hổ sửng sốt.

Mối quan hệ của cô và Hoắc Nhiên chính cô còn không rõ, đám người xung quanh lại đương nhiên coi bọn họ là một cặp.

Người khác thì không nói, đến Ninh Hạo cũng nghĩ vậy, cái này làm cô rất khó nghĩ.

“Anh ấy là một người đàn ông tốt.” Ninh Hạo chân thành ca ngợi nói.

“Đúng vậy! Tất cả mọi người đều nói vậy.” Vương Giai Tuệ ra vẻ cười nói.

Tề Mẫn Mẫn đứng đằng xa, nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm, liền lớn tiếng hỏi:”Hai người không chơi sao?”

“Tới đây!” Vương Giai Tuệ đưa khăn tay cho Ninh Hạo, “Lớp trưởng, buộc lên giúp tớ.”

Ninh Hạo cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp cô bịt mắt, rồi nhanh chóng lùi lại.

Lúc Ninh Hạo đếm đến ba, Vương Giai Tuệ cũng không có hành động. Cô lắng nghe âm thanh xung quanh.

“Giai Tuệ, tớ ở trong này! Ở trong này!” Tề Mẫn Mẫn lại lặp lại chiêu cũ, gây tiếng động ở nơi này còn mình chạy sang bên kia.

Vương Giai Tuệ nghe thấy tiếng bước chân vòng quanh mình chạy về phía bên trái, cô liền cười túm lây đối phương.

“Chơi xấu!” Tề Mẫn Mẫn cười ngồi phịch xuống đất.

“Ai bảo cậu lần nào chơi cũng dùng chiêu này?” Vương Giai Tuệ cở bỏ khăn tay, đắc ý cười nói.

“Vậy mà vẫn có người trúng kế đó.” Tề Mẫn Mẫn cười nhìn thoáng qua Ninh Hạo.

Vương Giai Tuệ ngồi bên cạnh Tề Mẫn Mẫn cười nói:”Cậu tưởng ai cũng giống như Ninh Hạo sao? Với lại đó là lớp trưởng thương cậu đó.”

Ninh Hạo không nói gì, ngồi đối diện hai cô:”Mệt rồi. Nghỉ ngươi lát nữa rồi về lớp.”

Ba người ngửa đầu nhìn lên trời, bông nhiên có vài con chim bay qua.

Tự do phóng khoáng như vậy, vô lo vô ưu, e là chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa rồi.

Kỳ thi càng ngày càng gần kề, ba tháng tới này không làm bọn họ phát điên là tốt lắm rồi.

………………

Tan học về nhà, Vương Giai Tuệ nói với Lý Á Lệ đang nấu cơm nói:”Mẹ, anh Hoắc đi công tác, Tề Mẫn Mẫn muốn con đến ở với bạn ấy vài ngày. Có được không ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.