Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1278



Chương 1278

Ninh gia, tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận một người con gái đã kết hôn một lần!

“Ra ngoài!” Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Hạo lạnh băng, không vui đuổi khách.

“Tiểu Hạo? Mẹ là mẹ con! Con dám nói chuyện như vậy với mẹ?” Ninh phu nhân quá mất thể diện, không tin nổi nhìn con trai.

Bà không thể tưởng tượng được con trai vốn ngoan ngoãn hiếu thảo có thể nói ra những lời như vậy với bà.

“Con không phải anh họ, không cần nịnh nọt! Các người đừng có bức con, con sẽ lấy cái chết để chứng minh!” Ninh Hạo lạnh nhạt nói.

Ninh phu nhân nhìn sự quyết tuyệt trong mắt của con trai, hoảng hốt nói: “Mẹ không bức con. Con tự mình suy nghĩ cẩn thận những lời mẹ nói. Mẹ đều là muốn tốt cho con.”

“Con cùng Tề Lạc tuyệt đối không có khả năng. Mẹ nên chết tâm đi! Con muốn học bài! Làm ơn đóng cửa dùm!” Ninh Hạo lạnh mặt nói.

Ngay lúc Ninh Hạo vì lời nói của mẹ chọc giận đến mức đọc sách cũng không vào. Tề Lạc lại gọi điện tới.

Thấy là số của Tề Lạc, cậu lập tức tắt máy.

Mở sách bài tập, cậu tự bắt ép bản thân phải bình tĩnh,

Mặc kệ tình hình hiện tại của ba mẹ như thế nào, thế lực ra sao, cậu nhất định phải kiên trì, không thể để người khác sắp đặt.

Vận mệnh của cậu, cậu muốn tự quyết định.

Ngay cả không thể có được Tề Mẫn Mẫn, không có được tình yêu của cô nhưng cậu cũng không nản lòng thoái chí mà nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, cười một cô gái mình không yêu.

Ngay lúc cậu vùi đầu làm đề hóa, trong đầu chỉ nghĩ đến phương trình, điện thoại lại vang lên, rồi hàng loạt tin nhắn bắn ra

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, SOS! Cứu!’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh thật sự không để ý đến em sao?’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, cũng vì cùng đường nên em mới nhờ anh giúp đỡ!’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Thật sự em và mẹ không có chỗ dung thân. Van cầu anh, giúp em đi!’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, mẹ em bị gãy tay, không thể ra ngoài tìm việc. Hai mẹ con em bị đuổi ra ngoài, không một xu dính túi, bị khách sạn đuổi đi.’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, anh cho em vay tạm 2000 Tệ là được. Em muốn thuê nhà!’

Tề Lạc: ‘Anh Ninh Hạo, mấy trăm Tệ cũng được. Em thật không có cách nào!’ (Icon khóc lớn)

——

Ninh Hạo thật sự không chịu được thả bom tin nhắn như vậy, nhắn tin trả lời. ‘Tự tạo nghiệt không thể sống!’

Tề Lạc: (Icon đáng thương) ‘Anh Ninh Hạo, em biết sai rồi! Van cầu anh giúp em đi, ngay bây giờ, trời rất lạnh, vết thương trên tay mẹ em vẫn chưa đỡ!’

Ninh Hạo nhăn mày: ‘Mấy trăm là được?’

Tề Lạc: (Icon gật đầu) ‘Anh Ninh Hạo, em biết anh rất tốt mà. Anh sẽ không bỏ mặc em đâu!’

Ninh Hạo thật muốn mắng bản thân một câu.

Sao cậu lại mềm lòng như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.