Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1288



Chương 1288

“Tiểu Hạo, nghĩ gì vậy? Thả bóng cũng không phải như vậy!” Tô Hoán thiếu kiên nhẫn, lập tức lớn tiếng nhắc nhở Ninh Hạo.

Ninh Hạo quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, liền cắn chặt răng, tập trung chú ý đánh bóng.

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn liên tiếp mất điểm, lại căng thẳng hô to:”Chồng ơi cố lên!”

Ninh Hạo nhảy lên không trung đột nhiên cứng người, quả bóng lướt qua anh rơi xuống sân.

Hoắc Trì Viễn xoay người nói với Ninh Hạo:”Cậu rõ ràng đang không tập trung. Lần khác chúng ta lại chơi vậy.”

Ninh Hạo trầm mặc cúi đầu.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy hai người không chơi nữa, liền nhảy dựng lên, vừa lau mồ hôi cho Hoắc Trì Viễn vừa hỏi:”Ai thắng?”

“Hòa nhau.” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười nói.

“Hòa? Khả năng chơi bóng của anh tốt như vậy từ bao giờ?” Tề Mẫn Mẫn không tin nổi nhìn Hoắc Trì Viễn.

Anh vừa mới chơi bóng với mình, rõ ràng là thua thật thảm.

“Đó là anh nhường cho em vui thôi, em thực sự nghĩ anh không biết chơi sao?” Hoắc Trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, “Đúng là trình độ của Ninh Hạo cao hơn một bậc, anh có thể đánh hòa là vì có em cổ vũ.”

“Em?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu há mồm.

Hoắc Trì Viễn cười vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, không nói rõ.

Tuy Ninh Hạo cao tay hơn, nhưng trong lòng thì thua thật đau. Tề Mẫn Mẫn cổ vũ cho mình đối với Ninh Hạo là một sự sát thương rất mạnh.

Tô Hoán dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Ninh Hạo, muốn dạy dỗ vài câu nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai anh.

Ninh Hạo cười ra về không sao cả.

Anh bị người con gái anh quan tâm làm thua trận, còn để ý đến thắng thua làm gì?

Tô Hoán nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, bỏ lại Ninh Hạo:”Hoắc tổng, hai ta kỹ năng tương đương, người cổ vũ cho anh không ảnh hưởng gì đến tôi. Có thể cạnh tranh công bằng không?”

“Thịnh tình không thể chối từ.” Hoắc Trì Viễn làm động tác mời.

Nhìn thấy hai người lại vào sân chơi bóng, Tề Mẫn Mẫn liền về chỗ ngồi bên cạnh Ninh Hạo.

“Ninh Hạo, vừa rồi tớ không cố ý, làm cậu phân tâm…” Cô lặng lẽ nhìn thoáng qua Ninh Hạo, ngượng ngùng tự trách.

“Chẳng qua chỉ là trò chơi thôi mà. Tớ vốn không để trong lòng.” Ninh Hạo cười trả lời.

Anh họ không hổ là người trong làng giải trí, tâm tư sâu sắc, có thể tìm cho anh một cơ hội có thể ngồi chung một chỗ với Tề Mẫn Mẫn.

Tuy anh biết cơ hội này chẳng có ích gì, trái tim và ánh mắt của cô ấy chỉ đặt lên người Hoắc Trì Viễn, nhưng anh vẫn thấy rất cảm kích rồi.

“Lớp trưởng, Hoắc Trì Viễn rất yêu mình!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cắn môi, cảm giác bản thân có chút tàn nhẫn. Nhưng nếu không tàn nhẫn thì chính là cho Ninh Hạo một cơ hội ảo tưởng. Điều đó với Ninh Hạo lại cực kỳ tàn nhẫn.

“Anh ta là một người chồng tốt! Mình rất vui vì thấy bạn hạnh phúc! Thật đó!” Ninh Hạo chân thành nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.